Hai tên lính còn chưa hiểu, Đoàn Thiên Đức quát: - Mau lên, mau lên, đừng để đạo gia nổi giận. Hai tên lính lúc ấy mới hiểu ý quay người chạy ra ngoài. Khưu Xử Cơ cũng chạy ra theo. [Huấn Văn] Đừng chạy nữachị vợ của anh! Romance. Cậu thua cô hai tuổi. Cô thua cậu mọi mặt. Kẻ nghiêm túc người nghịch ngợm, kẻ tĩnh lặng người xốc nổi. Nhưng một chữ "yêu" đã có thể thay đổi mọi thứ. "- Yo, chào nhóc! - Vâng, chào chị." " - Yêu chịcó được Trọng Sinh Hào Môn: Anh Trai Đừng Chạy! Thể loại: Hào môn tranh đấu, Trọng Sinh, Nữ cường, Sủng, Ngọt, HE! Nam chính: Âu Dương Vô Thần. Nữ chính: Âu Dương Thiên Thiên/ Đàm Gia Hi! Nội dung: - Đàm Gia Hi - một cô gái đã 31 tuổi vừa bị chồng phản bội, chết trong niềm oan ức đau đớn tột cùng. Tưởng cuộc sống Đọc chương Chap 4 truyện [Loạn Luân] [Jimin&You] [H] Anh Hai Đừng Mà Những ánh mắt của các kẻ săn gái liên tục nhìn về cô gái bước bên anh, cô gái đó chính là cô. Đọc chương Chap 5 truyện [Loạn Luân] [Jimin&You] [H] Anh Hai Đừng Mà Sau một thời gian dài ngồi trên xe ai cũng rất mệt mỏi nhất là tài xế Jimin nên họ đã vào khách sạn hạng sang BOSS ĐEN TỐI, ĐỪNG CHẠY! MÈO LƯỜI NGỦ NGÀY Bà là người kinh nghiệm đầy mình, đắng cay ngọt ngào gì cũng trải qua nhiều so với bọn trẻ con, màn kịch ấy để tâm làm gì? Con gái mà, lúc nào cũng yếu đuối nơi đàn ông, Nặc Nặc lại 3iwu. Nội Dung Truyện Trọng Sinh Hào Môn Anh Hai Đừng Chạy! Cuộc đời có bao nhiêu mười năm mà phí hoài? Có bao nhiêu mười năm để dành trọn tình cảm cho một kẻ không có được chút lương tâm??? Mười năm cuộc đời của người con gái...Bốn năm thanh xuân, ba năm quen nhau, lại còn thêm năm năm vợ chồng. Tình có mà nghĩa cũng không cạn. Những lúc khó khăn cô bên cạnh anh, những lúc gục ngã, cô nâng đỡ an ủi anh... Nhưng rồi sao, cuối cùng anh ta vẫn phản bội Mười hai năm qua cứ xem như tôi có mắt như mù. Chúng ta chấm dứt đi! Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi nhà hàng, bấm nút thang máy xuống tầng dưới của khách sạn, cô dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình của Bạch Oa này, nhiều người đi ngang qua cô đều thì thầm bàn tán cái gì đó và hướng mắt chỉ về phía cửa ra vào. Âu Dương Thiên Thiên theo hướng đó mà chạy, cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Oa Oa. Thấy cô ấy đang lững thững đi từng bước nặng nề, cô ngay lập tức bước đến, cầm lấy tay Bạch Oa Oa kéo lại, hỏi- Cậu không sao chứ?Lúc nãy thấy Bạch Oa Oa tự lấy chai thủy tinh đập vào đầu, cô thật sự cảm thấy kinh ngạc, nếu nói là không sao, cô thật sự không tin. Và quả nhiên, đúng như điều Âu Dương Thiên Thiên nghĩ, chiếc váy trắng tinh trên người Bạch Oa Oa đã hoàn toàn bị nhiễm bẩn, những màu đỏ thẫm loang lỗ trên từng tấc vải, không thể nhận ra đây là màu của rượu vang hay là màu của máu mắt nhìn lên, Âu Dương Thiên Thiên thấy một vệt máu dài đang chảy xuống từ một bên đầu của Bạch Oa Oa, cô vươn tay vén mái tóc trước của cô ấy lên, cau mày nói- Cậu bị thương rồi, mình đưa cậu đến bệnh nói, cô vừa cầm lấy tay người con gái muốn kéo đi, thế nhưng ngay lúc đó, đột nhiên Bạch Oa Oa hất văng tay của Âu Dương Thiên Thiên ra, hét lên- Cậu đừng động vào Dương Thiên Thiên không phòng bị nên nhất thời lui về sau vài bước, cô giữ vững thân thể, chậm rãi thu tay về, đáp- Được rồi, mình không động vào cậu, chúng ta đến bệnh viện lời, Âu Dương Thiên Thiên rút trong túi ra một vật màu đen, cô bấm nút đỏ trên đó, từ đằng xa một tiếng "Bíp" kêu lên, chiếc xe đậu bên đường đã được mở khóa. Nhấc chân bước đi tới, bất ngờ phía sau cô vang lên giọng nói- Cậu biết rồi phải không? Chuyện Trịnh Gia Dĩnh đã lừa mình, cậu đã biết trước rồi đúng chứ?Âu Dương Thiên Thiên quay lưng lại, cô nhìn Bạch Oa oa, mím môi gọi- Oa Oa, mình...- Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy? Cậu vừa hỏi mình câu hỏi đó thì cũng là lúc mình biết được sự thật? - Bạch Oa Oa cắt ngang lời của Âu Dương Thiên Thiên, giọng nghẹn ngào nói. "..."Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi mắt trong suốt, cô im lặng vài giây rồi gật đầu trả lời- Phải, mình biết trước rồi. Và chính mình cũng là người sắp xếp mọi chuyện, để Trịnh Gia Dĩnh cùng Tuyết Lệ đến nơi của chúng ta, và cũng để cho cậu nhận ra bộ mặt thật của mắt Bạch Oa Oa ngân ngấn nước, cô run run đôi môi khô nứt, lên tiếng hỏi- Tại sao cậu lại làm như vậy?Âu Dương Thiên Thiên cau mày, rành rọt đáp- Bởi vì mình muốn cậu biết được sự Oa Oa siết chặt tay, gằn giọng gầm một tiếng- Tại sao?- Bởi vì mình muốn cậu nhận ra cậu yêu sai người rồi, đồ ngốc! - Âu Dương Thiên Thiên lần này cũng hét lên, cô nhướn mày, chỉ thẳng mặt của Bạch Oa Oa, nói- Cậu vì một tên cặn bã mà khiến bản thân thảm hại như thế nào cậu biết không? Cậu vì một kẻ không yêu mình mà tàn nhẫn với chính bản thân như thế nào cậu biết không? Cậu vì Trịnh Gia Dĩnh mà tàn phá thanh xuân của mình như thế nào cậu biết không? Cậu KHÔNG BIẾT! Căn bản là không biết chính mình thay đổi đến thất bại như thế nào Có sự thật nào là không khó chấp nhận chứ? Có sự thật nào là dễ dàng nhìn nhận chứ? Nhưng vì mình muốn cậu biết nhanh một chút, sẽ đau một lần rồi thôi, còn hơn đến khi tình cảm quá sâu đậm, cậu sẽ không dứt ra được, nên mình mới phải làm như vậy. Thậm chí, mình tính hết mọi đường, mọi chuyện có thể xảy ra nếu cậu thực sự không thể chịu được chuyện này, nhưng ngàn tính vạn tính mình lại không nghĩ đến cậu sẽ tự làm tổn thương mình vì một kẻ không đáng như vậy, Bạch Oa Oa!Người con gái bị chỉ trích, uất ức đến khóc thành tiếng, há miệng gào thét- Cậu thì biết gì chứ? Cậu vốn không ở trong hoàn cảnh của mình, cậu không biết điều đó đối với mình kinh khủng đến mức nào Dương Thiên Thiên trừng mắt, mạnh mẽ phản bác- Đúng! Mình không biết gì hết, không biết tình cảm cậu dành cho Trịnh Gia Dĩnh nhiều như thế nào, cũng không biết anh ta có ý nghĩa gì lớn lao đối với cuộc sống của cậu, nhưng mình biết, anh ta không xứng với sự hi sinh của cậu, Bạch Oa Oa! Trịnh Gia Dĩnh bắt cá hai tay, cùng một lúc quen 2 người phụ nữ, vừa muốn có cậu vừa muốn có người mình yêu, lừa dối và phản bội, hắn ta thực sự là tên cặn bã, dù có tốt đến mức nào thì việc mà hắn làm cũng đều là đê tiện! - Cậu nói điều này đối với cậu là kinh khủng, sự thật này đối với cậu là tàn nhẫn. Nhưng cậu có biết thế giới ngoài kia còn có biết bao nhiêu phụ nữ trải qua việc kinh khủng hơn cậu không? Có người từng trao trọn vẹn cả thanh xuân, cả sự nghiệp, cả một cuộc đời vì một tên giống như Trịnh Gia Dĩnh đấy, đi đến cuối con đường của hôn nhân cùng hắn ta nhưng kết quả là gì cậu biết không? Người phụ nữ đó đã bị chồng của mình phản bội, thậm chí là bị hắn ta giết chết! 12 năm của cô ấy đã cống hiến hết sức như thế nào, so với cậu chỉ có 9 tháng, nhiều nhất cũng chỉ 7 năm cậu nhận ra được sự chênh lệch kinh khủng này chưa? Việc của cậu, căn bản chẳng là gì cả!Bạch Oa Oa cắn răng, không thể nói lại được, cô ta siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt đau Dương Thiên Thiên nói xong, cô thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới nói tiếp- Oa Oa, mình biết chấp nhận một sự thật tàn nhẫn là rất khó khăn, nhưng thế giới này là vậy mà, đâu phải vì cậu là phụ nữ mà nương tay với cậu đâu. Nếu người đàn ông đó đã không đáng, thì cậu nên vứt bỏ anh ta thật dứt khoát đi. Dám yêu dám hận, dám vấp ngã dám đứng lên, đó mới là điều mà cậu cần làm, chứ không phải vì một tên cặn bã mà ra tay tổn thương chính bản thân Từ bỏ không bao giờ là điều dễ dàng, Oa Oa. Nhưng nó đáng!Âu Dương Thiên Thiên đã trải qua gần hai đời người, cô cũng từng vì một tên cặn bã mà đau khổ, vậy nên cô thấu hiểu cảm giác của Bạch Oa Oa rõ hơn bất kì ai hết. Nhưng cô khác cô ấy ở một điểm, chính là cô lựa chọn mạnh mẽ đối đầu lại, không phải uất ức cam chịu. Cô biết đối với tình yêu sâu nặng, rất khó khăn để làm theo lý trí, nhưng phụ nữ phải biết tỉnh táo đúng lúc, nhìn ra cái gì đáng, cái gì không đáng mà buông bỏ. "Dám yêu dám hận" thực sự là lựa chọn của cô lúc đó, đến bây giờ đều chưa từng hối hận. Bởi vì chính nhờ quyết định ấy, mà sau này cô mới gặp được người thật lòng yêu cô, khiến cô muốn tồn tại tiếp tục ở thế giới đáng sợ này, dù cho con đường phía trước bây giờ vẫn còn rất chông gai. Nhưng vì người đó, cô vẫn đang sống, vẫn đang đấu tranh từng ngày với "sự thật" để bảo vệ tình yêu của cả Dương Thiên Thiên dứt lời, cô đi đến chiếc xe ô tô, mạnh mẽ mở cánh cửa nơi ghế phụ ra, lên tiếng- Lên xe đi, mình sẽ không để cậu vì tên đó mà mất máu đến chết này, Bạch Oa Oa không còn gì để cãi nữa, cô ta cuối cùng cũng nhấc chân, bước từng bước đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, rồi ngồi vào trong xe. Đóng cửa lại, Âu Dương Thiên Thiên đi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái, sau đó nhấn ga chạy đi.===================================Lúc này, ở một nơi khác...Mã Nhược Anh đang ở trong một căn phòng, chợt có tiếng điện thoại vang lên, cô vươn tay cầm lấy di động của mình, không nhìn màn hình mà trực tiếp hỏi- Có chuyện gì?Từ đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ truyền đến- Phó chủ, người của hội vừa mới liên lạc, báo đến một tin tức. Lão đại của cô đã tới Mỹ rồi, cô ấy phát lệnh đến toàn bộ thành viên tổ Satan, muốn gặp mặt tất cả vào ngày mai. Đồng thời căn dặn, không được thiếu một ai! Trọng Sinh Hào Môn Anh Hai Đừng Chạy! là một trong những bộ ngôn tình trọng sinh mình thích nhất. Cuốn nhật kí khép lại với vài dòng tương tư thầm lặng, 2 ngày sau, Âu Dương Thiên Thiên gặp tai nạn, vĩnh viễn ra đi. Cùng lúc đó, Đàm Gia Hi cô tới. Nói mới nhớ, cô cũng là có 1 cuộc tình không tốt đẹp như Âu Dương Thiên Thiên vậy. Yêu 1 người suốt những năm tháng thanh xuân, cho đến khi cưới nhau và làm vợ chồng, những tưởng đoạn tình yêu đến đó là viên mãn, không ngờ…. cũng chấm dứt trong tan vỡ. Cô thậm chí còn mất mạng vì trận cãi vã với anh ta. Một đời người cứ như thế hết. Hầu bao rủng rỉnh khi biết nắm bắt cơ hội làm các công việc kinh doanh! Ứng tuyển ngay công việc kế toán với thu nhập siêu hấp dẫn Đổi đời không khó, chỉ cần có công việc xịn xò này thôi Nắm bắt cơ hội việc làm ổn định đầu năm 2021 nhờ kho việc siêu to. Khám Phá ngay! Cô đã từng tin vào tình yêu, cũng từng tin vào chồng của mình, càng tin vào năng lực của bản thân rằng có thể giữ anh ta thật chặt trong lòng bàn tay, nhưng mà… tính ra thì, cô còn không biết anh ta đã ngoại tình từ lúc nào nữa. Nực cười nhỉ? Một người không được yêu đã chết, mà một người từng có được kẻ mình yêu nhưng vẫn chết. Tình yêu thật sự có thể độc chết người như thế sao? Có được nó sẽ đau khổ, mà không có được cũng sẽ đau khổ! Cho đến tận bây giờ, cái ngu dốt duy nhất mà cô nhận ra được, đó chính là đã tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu. Show more Âu Dương Thiên Thiên nhìn một thân Đường Tử Ngạo đầy máu, cô tiến về phía trước, muốn đi đến gần cậu bé, thế nhưng gã đàn ông kia không cho cô làm như vậy, hắn ta chĩa súng vào cô, lên tiếng- Lùi lại, nếu mày dám bước thêm một bước nữa, tao sẽ giết thằng nhóc Dương Thiên Thiên ngừng chân, cô hạ giọng, đồng thời đưa tay ra, chậm rãi khuyên nhủ- Đừng, đừng hại Tử đàn ông một tay cầm súng, một tay nắm lấy cổ áo cậu bé, mắt liếc nhìn xung quanh, thấy xác người đầy rẫy. Phía xa xa là Trần Ninh và Đường Gia Ưng, đều đã bị đánh đến thảm bại. Còn có hai ả đàn bà từ đâu xuất hiện, đứng hiên ngang giữa đám người gì đang xảy ra thế này? Tại sao tất cả đều bị đánh đến tơi bời như thế?Hắn vốn dĩ được thiếu gia chỉ định đem thằng nhóc Đường Tử Ngạo này đi giấu, đến thời cơ thì mang ra ngoài, thế nhưng chờ mãi vẫn không có tín hiệu gì, nên hắn mang theo đứa bé ra ngoài. Không ngờ lại thấy một màn cuộc là kẻ nào gây ra chuyện này? Đại tiểu thư Âu Dương Thiên Thiên sao?Hay là hai ả đàn bà đang đứng ở đây? Hay thậm chí là.... người đàn ông kia?Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, chợt xác định chính anh là người tạo ra tất cả mọi chuyện. Bởi lẽ, vài ba cô gái chân yêu tay mềm này thì có thể làm gì được chứ?Nghĩ nghĩ, người đàn ông dời nòng súng qua, chĩa vào Âu Dương Vô Thần, dõng dạc ra lệnh- Thằng kia, dừng tay lại. Thả thiếu gia ra!Âu Dương Vô Thần vẫn đang chơi đùa với Đường Gia Ưng, anh chặn hai tay quơ loạn của hắn ta lại, rồi quay đầu nhìn lại, nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn vài giây rồi xoay người đánh lẽ lần đầu tiên thấy người khác gọi mình là "thằng", nên anh mới có chút phản đàn ông kia thấy vậy, liền lắc lư súng như dọa muốn bắn, nói- Thằng kia, mày không nghe tao nói gì sao? Thả thiếu gia ra! Eira chớp mắt nhìn, lạnh nhạt không có chút sắc thái nào. Tên này có phải chán sống rồi không? Dám gọi cậu chủ như vậy?Người đàn ông mặc đồ đen thấy Âu Dương Vô Thần "lơ đẹp" mình, hắn ta "thẹn quá hóa giận" ngay lập tức bóp cò, nổ súng về phía anh."Pằng" - Tiếng súng vang lên, làm hai cô gái đồng loạt nhíu mày. Sherry buông tay mình ra khỏi tóc của Âu Dương Hạ Mạt, rồi nhanh như chớp di chuyển, chặn đứng viên đạn bay đến phía Âu Dương Vô taitro"Keng" - Tiếng kim loại va chạm, viên đạn chệch hướng bay đến một bụi cây. Sherry tiến tới gần người đàn ông, hất tung khẩu súng của hắn ta lên trời, rồi giơ chân đá vào bụng, khiến kẻ đó ngã ngửa ra lấy khẩu súng từ trên trời rơi xuống, cô chĩa nòng về phía người đàn ông, nhướn mày hỏi- Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai vậy? Muốn chết sao?- Không,... - Gã đàn ông hốt hoảng lắc đầu, bây giờ mới nhận ra điều đáng sợ thì đã quá bắn một phát súng, viên đạn ghim thẳng vào giữa trán hắn ta, trực tiếp lấy đi sinh mạng của tên Dương Thiên Thiên thấy mọi chuyện đã xong, cô liền chạy về phía Đường Tử Ngạo. Đúng lúc này, Âu Dương Hạ Mạt nhặt được một cây súng bên cạnh, cô ta giơ lên, hướng về phía Âu Dương Thiên Thiên, nhắm đôi con ngươi của cô ta tràn đầy sự thù hận, nghiến răng thầm Dương Thiên Thiên, tôi không tin cô có thể may mắn hết lần này đến lần khác, bây giờ có thứ này trong tay tôi, thì cô đi chết đi!Thế nhưng dường như ông trời cũng muốn cản cô ta, ngay khi viên đạn được bắn ra, một thân ảnh khác đã lao tới, vừa vặn che chắn thân người cho Âu Dương Thiên Tử Ngạo vào lúc đó, vì vui mừng khi gặp lại Âu Dương Thiên Thiên, mà mặc kệ sức lực yếu ớt dần cạn kiệt của mình, nhấc chân chạy đến chỗ cô.... Cùng đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn Anh Hai Đừng Chạy! của tác giả PJH tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại đời có bao nhiêu mười năm mà phí hoài? Có bao nhiêu mười năm để dành trọn tình cảm cho một kẻ không có được chút lương tâm??? Mười năm cuộc đời của người con gái...Bốn năm thanh xuân, ba năm quen nhau, lại còn thêm năm năm vợ chồng. Tình có mà nghĩa cũng không cạn. Những lúc khó khăn cô bên cạnh anh, những lúc gục ngã, cô nâng đỡ an ủi anh... Nhưng rồi sao, cuối cùng anh ta vẫn phản bội Mười hai năm qua cứ xem như tôi có mắt như mù. Chúng ta chấm dứt đi! Lữ Uyển Thành đứng trước cổng công ty PJH, anh dựa người vào chiếc xe ô tô màu trắng, trên tay cầm điện thoại, khuôn mặt có chút lơ đễnh. Nghe xong, anh chậm rãi cúp máy, nhưng không nói một lời nào cả chỉ đứng im như vậy, tựa như đang suy nghĩ điều gì Oa Oa vừa đi ra khỏi cổng liền nhìn thấy Lữ Uyển Thành, cô bất giác bước đến, hỏi- Sao anh lại ở đây?Người đàn ông không trả lời, tự động mở cửa xe ra, nói- Lên Oa Oa chớp mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi cái gì thì đã bị Lữ Uyển Thành nhét vào trong Này, anh làm gì vậy hả?Không thể chống trả lại được, Bạch Oa Oa đành hộc hằn ngồi vào chỗ của mình, nhìn người đàn ông phóng xe chạy. Trưng ra bộ mặt khó chịu một cách rõ ràng, cô lên tiếng- Anh hôm nay bị cái gì vậy? Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?Khuôn mặt Lữ Uyển Thành lạnh tanh không chút biểu cảm, đáp- Trung Quốc!- Trung Quốc? Tại sao đột nhiên lại về Trung Quốc? - Nhíu mày, Bạch Oa Oa bất ngờ Không tại vì sao cả, cô chỉ cần biết là hiện tại không thể ở Mỹ được nữa, tôi sẽ đưa cô về Trung Quốc tiếp tục việc làm ở chi nhánh chính, cuộc sống của cô vẫn được đảm bảo bình thường, chỉ là đổi môi trường một chút thôi.=============================================Lữ Uyển Thành đứng trước cổng công ty PJH, anh dựa người vào chiếc xe ô tô màu trắng, trên tay cầm điện thoại, khuôn mặt có chút lơ đễnh. Nghe xong, anh chậm rãi cúp máy, nhưng không nói một lời nào cả chỉ đứng im như vậy, tựa như đang suy nghĩ điều gì Oa Oa vừa đi ra khỏi cổng liền nhìn thấy Lữ Uyển Thành, cô bất giác bước đến, hỏi- Sao anh lại ở đây?Người đàn ông không trả lời, tự động mở cửa xe ra, nói - Lên Oa Oa chớp mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi cái gì thì đã bị Lữ Uyển Thành nhét vào trong Này, anh làm gì vậy hả?Không thể chống trả lại được, Bạch Oa Oa đành hộc hằn ngồi vào chỗ của mình, nhìn người đàn ông phóng xe chạy. Trưng ra bộ mặt khó chịu một cách rõ ràng, cô lên tiếng- Anh hôm nay bị cái gì vậy? Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?Khuôn mặt Lữ Uyển Thành lạnh tanh không chút biểu cảm, đáp- Trung Trung Quốc? Tại sao đột nhiên lại về Trung Quốc? - Nhíu mày, Bạch Oa Oa bất ngờ Không tại vì sao cả, cô chỉ cần biết là hiện tại không thể ở Mỹ được nữa, tôi sẽ đưa cô về Trung Quốc tiếp tục việc làm ở chi nhánh chính, cuộc sống của cô vẫn được đảm bảo bình thường, chỉ là đổi môi trường một chút thôi.==========================================Stefan thuận lợi đưa Mã Nhược Anh thoát khỏi Rostchild, thậm chí là ra khỏi nước Đức. Anh đưa cô đến nhà riêng của mình, dành rất nhiều thời gian bên cạnh cô, quan tâm chăm sóc cả về thân xác lẫn tinh ngày sau, cuối cùng tâm trạng Mã Nhược Anh cũng đã trở nên tốt hơn, cô tự cải thiện khả năng ăn uống của mình, cũng tự đi ra ngoài hoạt động chân tay thay vì cứ nhốt mình trong bộ quanh vườn hoa sau nhà, Mã Nhược Anh chợt bắt gặp Stefan, khi ánh mắt hai người chạm nhau, bước chân của cô đã dừng theo bản năng bước gần tới chỗ cô, lên tiếng- Em cảm thấy tốt chứ?Mã Nhược Anh gật đầu, chậm rãi đáp- Ừm, một chút, cô nhìn anh hỏi - Stefan, tại sao anh biết tôi ở chỗ đó? Nhà giam của Rostchild rất bí mật, ngay trong bản đồ gia tộc cũng không vẽ, làm sao mà anh biết tôi đang ở đó vậy?Hành động chỉ một lần mà đã có thể nhảy xuống nơi của Mã Nhược Anh chứng tỏ Stefan biết chắc chắn cô đang ở đó. Anh dùng thuốc nổ để phá mái nhà, không phải ở chính giữa mà là ở một bên cố định, cho thấy anh biết rất rõ vị trí của cô ở đâu. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là, làm thế nào anh ta biết?Stefan mím môi, đột nhiên nở một nụ cười mỉm, nói- Tôi biết em sẽ hỏi, nhưng không ngờ lại nhanh đến rồi, anh rút trong người ra một tờ giấy đưa đến trước mặt cô, lên tiếng- Vài ngày trước có một kẻ nặc danh đã gửi tin tức em bị giam giữ tại Rostchild đến chỗ tôi, hắn ta chỉ dẫn rất chi tiết nên tôi mới có cơ hội cứu em ra khỏi đó. Hắn còn đặc biệt nhắn tôi, em có hỏi thì hãy đưa cho em cái này, cùng với một câu nói. Nếu muốn tìm ra sự thật, em nhất định sẽ đến tìm trả lời của Stefan khiến Mã Nhược Anh bất ngờ, đồng thời trong đầu cô thấp thoáng vang lên một câu nói "Nhưng chúng ta sẽ còn gặp lại, nếu như cô muốn biết sự thật... cô sẽ đến tìm tôi."Không lẽ... kẻ nặc danh báo tin cho Stefan... chính là Adelric?Mã Nhược Anh cắn môi, cô rũ mắt nhìn mảnh giấy trên tay người đàn ông, liền vươn tay đến muốn lấy, thế nhưng ngay lúc đó, Stefan lại đột nhiên thu tay về. Hành động của anh khiến cô ngước mắt nhìn lên, đôi con ngươi phản ánh sự khó nhìn chằm chằm cô gái đối diện, ở khoảng cách gần, anh dường như có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của cô. Mấp máy môi, giọng nói anh có chút nhẹ đi- Nhược Anh, tôi biết em là một người có tâm tư thâm sâu, nhưng tôi hi vọng có một ngày em sẽ vứt bỏ được hận thù trong lòng, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi không biết ngày đó khi nào mới đến, nhưng dù có bao lâu, tôi cũng sẽ ở đây đợi em, đợi ngày em hoàn toàn hướng về tôi....Mã Nhược Anh nghe những lời nói thâm tình đó, sâu tận trong nội tâm một khắc ấy đã thật sự rung động. Lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người nói lời yêu thương với cô, muốn cô chạm được đến hạnh phúc của chính mình. Nhưng mà... phải làm sao đây? Hiện tại... cô không Nhược Anh nhìn thẳng người đàn ông, rất lâu sau mới lên tiếng- Stefan.... đừng thích lời, cô dang tay rút mảnh giấy từ phía Stefan rồi quay người rời đi. Đó là lần đầu tiên cô thấy những bước chân của mình trở nên nặng nề như vậy, trong lòng... cũng rất đau anh là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng có được thứ tình yêu đẹp đẽ hơn, chứ không phải chờ đợi từ một người sớm đã không còn cảm xúc gì nữa. Bây giờ, thứ tồn tại trong cơ thể này chỉ có thù hận, vậy nên thật xin lỗi... tôi không thể đáp lại tình cảm của anh. Chấp niệm của tôi quá lớn, tôi không muốn.... làm lỡ cuộc đời của anh..."Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào."

anh hai đừng chạy