Nếu bạn sợ hãi khi ngồi không hay chưa làm quen được với việc này, bản năng sẽ thúc dục bạn phải làm điều gì đó - điều này dẫn bạn tới những cơn nghiện mà số đông đang có: chơi điện thoại, lướt mạng xã hội hay đếm tiền trong giao dịch mà chúng ta đang nói
Tổ nhóm thường người ta chia theo vị trí ngồi, bàn học để quản lý cho dễ, vì 1 thằng ngồi bàn đầu ko thể quản lý thằng ngồi bàn cuối được. Thường sẽ 2 bàn kề nhau sẽ gộp thành 1 tổ.
Bài 2 (trang 37 SGK Vật Lý 10) Cho ví dụ về tính tương đối của vận tốc chuyển động. 1 người ngồi yên trên 1 ca nô. Ca nô đang chuyển động đối với bờ sông, vì vậy người đó sẽ chuyển động đối với bờ sông. Một người đàn ông đang đứng yên trên trái đất, nhưng
Daniel Perkins đến từ The Forex Centre đã bộc bạch về hành trình giao dịch của mình kể từ khi còn là một tài xế giao hàng đến khi làm việc trong các công ty môi giới, để rồi cuối cùng khám phá ra niềm đam mê trading của bản thân vào năm 2014. Nhắc đến những nốt thăng cũng như những nốt trầm, Daniel chia sẻ về
Nhưng em thích nhất là dáng khi bạn đang ngồi học . Chủ nhật vừa rồi,em sang nhà Hoàng chơi. Em thấy bạn đang học bài. Lúc ấy bạn thật chăm chú . Lúc đó, trời đã tờ mờ tối. Những tia nắng đã dần dần tắt trên những mái nhà. Bóng tối đang dần bao phủ xuống làng em. Những ánh đèn từ mỗi ngôi nhà đã bắt đầu bật sáng. Đó cũng là lúc Hoàng ngồi học bài.
về chồng chị. Gần đây, anh thường lui tới một động phù dung ở phía nam thành phố. Từ trước tới giờ, cơn say thuốc chỉ kéo dài khoảng một ngày, và anh trở về nhà vào buổi chiều, chân tay co giật, áo quần lếch thếch. Nhưng hiện giờ, đã 48 tiếng
wx9zpQ. Hướng dẫn lập dàn ý I. Mở bài – Nghe tiếng và nhìn thấy đàn vịt trắng lúc đi về quê chơi. – Buổi trưa hè nắng và nóng nực. II. Thân bài – Nghe tiếng học bài của bạn chăn vịt. + Tiếng học rất hay, cố sửa giọng cho phù hợp với bài thơ. – Hình dáng của bạn. + Nhỏ. + Tóc vàng hoe và da cháy nắng. + Quần áo xộc xệch lấm lem. + Nụ cười tươi. + Tay chân tròn vo khỏe mạnh. – Bạn ngồi học dưới gốc trâm bầu. III. Kết luận – Thấy mình có điều kiện hơn bạn ấy. – Mình quyết tâm học tập nghiêm túc hơn. Tham khảo bài làm của bạn Ý Nhi “Cạp! .. Cạp!… Cạp!…” Tôi quay phắt lại, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. “Đẹp quá” – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cô. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. “Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ”. Thì ra là tiếng của cậu bé “chăn vịt” Không! Phải gọi là “bạn” cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người nhọ nhỏ như có một lực hút làm mắt tôi không rời được. “Nội nói Lúc… n…ội còn con… gá…i Đã… thấy… b…ón…g dừa mát rư…ợi tr…ước sân” Giọng đọc chưa “chạy” làm tôi nao lòng. Phải chăng những người bạn quê của tôi đều như thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi những hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo từng nét chữ. Một chiếc lá trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ chú bù xè nào đó đã cố tình cắn rơi chiếc lá, nhưng vẫn không làm xao động được hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc đó sẽ là một bộ óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn ấy nhoẻn miệng cười như vừa lòng vì lũ vịt không đi xa. Hàng răng đều tăm tắp lạ có một chiếc lồi sỉ càng đáng yêu hơn. Quay về với quyển sách trên tay, bạn ây lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mới mạnh mẽ làm sao. Chẳng như những thằng “công tử bột” ở lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người đã bạc màu và cái quần cụt đen dính đầy bùn là quân phục của một ngày ra trận. Chừng ấy tuổi mà đôi chân và tay của bạn đã to kềnh chắc nịch vì những ngày “hành quân” thế này. Nắng lọt qua lỗ rách của chiếc lá trâm bầu, có lẽ phải dời góc học tập lí tưởng này. Nhưng không, chẳng hề để ý đến điều đó, tiếng đọc bài vẫn không ngừng. Lưng bạn ấy đã dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại trên vành môi nho nhỏ. Bạn vẫn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, cái miệng vẫn không ngừng vo vãnh. Dừa vẫn đứng hiên ngang cao… vút”. Thành công rồi, tiếng đọc bài bây giò đã đều đặn. Tiếng nội gọi, làm tôi giựt minh chạy theo. Tiếng đọc bài ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn giữa cánh đồng mênh mông. Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. “Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!”. Bạn có nghe tôi nói không? Tôi sẽ không còn là cô bé đỏng đảnh,, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn này sẽ là gốc trâm bầu lí tưởng của tôi. Bạn bè ơi! Sẽ còn biết bao thửa ruộng, mảnh vườn với chiếc bóng nhỏ bé của “bạn tôi”?…
Ngày đăng 23/09/2015, 1337 Tả bạn em ngồi học October 23, 2014 - Chuyên mục Văn mẫu THCS - Tác giả Thu Huyền Đề bài Tả bạn em ngồi học. BÀI LÀM "Cạp! Cạp!… Cạp!…" Tôi quay lại, vùng trắng xóa làm ngạc nhiên. "Đẹp quá" – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cô. Tôi dụi mắt vừa thoát khỏi nhìn gay gắt ông mặt trời. "Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ". Thì tiếng cậu bé "chăn vịt" Không! Phải gọi "bạn" cơ. Bạn học giống mà. Dáng người nhọ nhỏ có lực hút làm mắt không rời được. "Nội nói Lúc… n…ội con… gá…i Đã… thấy… b…ón…g dừa mát rư…ợi tr…ước sân" Giọng đọc chưa "chạy" làm nao lòng. Phải người bạn quê thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo nét chữ. Một trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ bù xè cố tình cắn rơi lá, không làm xao động hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn nhoẻn miệng cười vừa lòng lũ vịt không xa. Hàng lạ có lồi sỉ đáng yêu hơn. Quay với sách tay, bạn ây lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mạnh mẽ làm sao. Chẳng thằng "công tử bột" lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người bạc màu quần cụt đen dính đầy bùn quân phục ngày trận. Chừng tuổi mà đôi chân tay bạn to kềnh nịch ngày "hành quân” này. Nắng lọt qua lỗ rách trâm bầu, có lẽ phải dời góc học tập lí tưởng này. Nhưng không, chẳng để ý đến điều đó, tiếng đọc không ngừng. Lưng bạn dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại vành môi nho nhỏ. Bạn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, miệng không ngừng vo vãnh. Dừa đứng hiên ngang cao… vút". Thành công rồi, tiếng đọc bây giò đặn. Tiếng nội gọi, làm giựt minh chạy theo. Tiếng đọc ngày nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần tắt hẳn cánh đồng mênh mông. Bạn học say sưa, không ý đến xung quanh Trở nhà, nhìn vào góc học tập mình, phút bàng hoàng nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. "Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!". Bạn có nghe nói không? Tôi không cô bé đỏng đảnh,, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn gốc trâm bầu lí tưởng tôi. Bạn bè ơi! Sẽ ruộng, mảnh vườn với bóng nhỏ bé "bạn tôi"?… BÀI LÀM Lúc ngoại, em có ngang qua nhà, phía sau nhà có khu vườn trồng đủ loại trái cây. Khu vườn râm mát thật. Chợt em nghe có tiếng đọc cô bé nằm võng, võng mắc vào hai bưởi cạnh nhau. Người bạn tên gì? Em không biết, bạn tuổi em. Hàng mi cong cong hay chớp chớp, tật thói quen từ nhỏ. Đôi mắt to đen lay láy chăm theo dõi dòng chữ trang giấy Tre xanh Xanh tự Chuyện ngày xưa… có bờ tre xanh. Giọng đọc bạn không lớn nên không gây ồn làm phiền lòng người khác, có kẻ tò mò em ý. Giọng đọc hay nhất, trôi chảy bạn diễn đạt cảm xúc thay đổi trầm bổng thay giọng cho câu đối thoại. Khu vườn đầy bóng mát nơi tập hợp vật khác nhau. Chú chim sâu nhảy nhốt cành mận, bọn gà vịt xúm xít quanh làm rộn rã gốc ao. Có lúc chúng lại chay đuổi cô bé ưa đùa giỡn. Cô mèo mướp nằm lim dim đống rơm không sợ nắng ban trưa. Trông xa, dạng cô ta giống tiểu thư đài ưa làm biếng ưỡn ẹo. Chú mực ngủ, lỗ tai hướng phía góc ao nghe ngóng, giật sủa tiếng, nhận thấy vô duyên nên lại thôi. Tất im lặng để nghe cô bé đọc Thân gầy guộc, mong manh… Chợt có vàng buồn bã rời khỏi cành chao chao rơi xuống đất, tia nắng từ kẽ hở xiên xuống tập khòng làm cho bạn thánh thót. Giật mình, em vội vã nhà ngoại kẻo bà chờ nên em từ giã người bạn gốc bưởi mà em không quen biết mà vụng trộm nhìn ngắm. Đi xa rồi, em nghe giọng đọc nhỏ dần, im bặt. nhà, sau hỏi em biết bạn tên Giang, học sinh giỏi trường thành phố, hè thăm nội em không quên mang theo sách để ôn bài. Hình ảnh Giang ám ảnh em hoài. Em thèm có giọng tập đọc trầm bổng, lảnh lót bay cao, xao xuyến nao lòng người bạn. Phải chi em quen với Giang nhỉ. Phải chi em đọc Giang? Em sang kết bạn với Giang. Rồi hai đứa chia hai giọng đọc để đọc thơ, để kể câu chuyện hay, em tò mò hỏi Giang điều thành phố đầy chuyên hấp dẫn mà em nghe thôi. "Nhưng yếu nhờ bạn bày cho cách tập đọc" em nghĩ thế. Buổi tối cơm nước xong, trăng gió mát, ngoại nằm võng bỏm bẻm nhai trầu, em sà vào lòng ngoại thủ thỉ nói ý định thầm kín mình. Ngoại mỉm cười ve vuốt tóc em em ngủ lúc không biết. Read more . Tả một bạn em đang ngồi học October 23, 2014 - Chuyên mục Văn mẫu THCS - Tác giả Thu Huyền Đề bài Tả một bạn em đang ngồi học. BÀI LÀM 1 "Cạp! Cạp!… Cạp!…" Tôi. mông. Bạn đang học rất say sưa, không chú ý gì đến xung quanh Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. "Cám ơn, cám ơn bạn. " ;bạn tôi"?… BÀI LÀM 2 Lúc về ngoại, em có đi ngang qua một ngôi nhà, phía sau nhà đó có một khu vườn trồng đủ loại trái cây. Khu vườn râm mát thật. Chợt em nghe có tiếng đọc bài của một - Xem thêm -Xem thêm Tả một bạn em đang ngồi học , Tả một bạn em đang ngồi học ,
Đề bài Tả một bạn em đang ngồi học. Hướng dẫn lập dàn ý I. Mở bài - Nghe tiếng và nhìn thấy đàn vịt trắng lúc đi về quê chơi. - Buổi trưa hè nắng và nóng nực. II. Thân bài - Nghe tiếng học bài của bạn chăn vịt. + Tiếng học rất hay, cố sửa giọng cho phù hợp với bài thơ. - Hình dáng của bạn. + Nhỏ. + Tóc vàng hoe và da cháy nắng. + Quần áo xộc xệch lấm lem. + Nụ cười tươi. + Tay chân tròn vo khỏe mạnh. - Bạn ngồi học dưới gốc tram bầu. III. Kết luận - Thấy mình có điều kiện hơn bạn ấy. - Mình quyết tâm học tập nghiêm túc hơn. Tham khảo bài làm của bạn Ý Nhi "Cạp! .. Cạp!… Cạp!…" Tôi quay phắt lại, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. "Đẹp quá" – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cô. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. "Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ". Thì ra là tiếng của cậu bé "chăn vịt" Không! Phải gọi là "bạn" cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người nhọ nhỏ như có một lực hút làm mắt tôi không rời được. "Nội nói Lúc… n…ội còn con… gá…i Đã… thấy… b…ón…g dừa mát rư…ợi tr…ước sân" Giọng đọc chưa "chạy" làm tôi nao lòng. Phải chăng những người bạn quê của tôi đều như thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi những hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo từng nét chữ. Một chiếc lá trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ chú bù xè nào đó đã cố tình cắn rơi chiếc lá, nhưng vẫn không làm xao động được hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc đó sẽ là một bộ óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn ấy nhoẻn miệng cười như vừa lòng vì lũ vịt không đi xa. Hàng răng đều tăm tắp lạ có một chiếc lồi sỉ càng đáng yêu hơn. Quay về với quyển sách trên tay, bạn ây lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mới mạnh mẽ làm sao. Chẳng như những thằng "công tử bột" ở lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người đã bạc màu và cái quần cụt đen dính đầy bùn là quân phục của một ngày ra trận. Chừng ấy tuổi mà đôi chân và tay của bạn đã to kềnh chắc nịch vì những ngày "hành quân” thế này. Nắng lọt qua lỗ rách của chiếc lá trâm bầu, có lẽ phải dời góc học tập lí tưởng này. Nhưng không, chẳng hề để ý đến điều đó, tiếng đọc bài vẫn không ngừng. Lưng bạn ấy đã dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại trên vành môi nho nhỏ. Bạn vẫn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, cái miệng vẫn không ngừng vo vãnh. Dừa vẫn đứng hiên ngang cao… vút". Thành công rồi, tiếng đọc bài bây giò đã đều đặn. Tiếng nội gọi, làm tôi giựt minh chạy theo. Tiếng đọc bài ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn giữa cánh đồng mênh mông. Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. "Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!". Bạn có nghe tôi nói không? Tôi sẽ không còn là cô bé đỏng đảnh,, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn này sẽ là gốc trâm bầu lí tưởng của tôi. Bạn bè ơi! Sẽ còn biết bao thửa ruộng, mảnh vườn với chiếc bóng nhỏ bé của "bạn tôi"?…
Nam là người bạn thân nhất của em. Nam học rất chăm học, ngoài giờ học ở trường, về nhà vừa ăn cơm xong, Nam đã ngồi chỉnh tề vào góc học tập. Nhìn Nam ngồi học, em thấy dáng người bạn nhỏ nhắn, đầu hơi ngả về phía trước một chút. Nước da Nam trắng hồng phản chiếu ánh điện trông càng sáng hơn. Trước mặt Nam là một quyển vở với những hàng chữ ngay ngắn. Đầu bài là hai chữ “Khoa học” – đúng là Nam đang học môn khoa học vì hôm trước trong giờ kiểm tra môn này, Nam bị đau, không đến lớp. Hôm nay, Nam phải học bù để mai trả bài cho cô. Đôi mắt đen láy của Nam lướt trên từng dòng chữ. Nam đọc khe khẽ bài học, miệng lẩm nhẩm, em không nghe rõ. Nhìn đôi mắt không chớp của bạn, em đoán chắc Nam đang tập trung để nhớ bài. Thỉnh thoảng, trán Nam lại nhăn lên, chắc có lẽ chỗ nào đó Nam chưa hiểu. Mái tóc lòa xòa trên trán làm cho gương mặt của Nam thêm vẻ đẹp tự nhiên và ngây thơ. Chiếc áo thun trắng Nam đang mặc đã bị mồ hôi ướt cả thân sau mà Nam không hay biết. Đêm đã khuya, tiếng côn trùng nỉ non vang vang, thế mà Nam vẫn chưa ngủ. Một lát sau, em thấy Nam đứng dậy vươn vai, hít thở không khí bên ngoài, nét mặt tươi hơn. Chắc có lẽ Nam đã học xong bài ngày mai rồi. Nam chăm học như thế nên Nam trở thành một học sinh giỏi là đúng. Em sẽ cố gắng học tập những tính tốt của Nam trong học tập để bố mẹ vui lòng và không phụ công lao dạy dỗ của thầy cô.
Đề bài Tả một bạn em đang ngồi học. Hướng dẫn lập dàn ý bài -Nghe tiếng và nhìn thấy đàn vịt trắng lúc đi về quê chơi. -Buổi trưa hè nắng và nóng nực. bài -Nghe tiếng học bài của bạn chăn vịt. + Tiếng học rất hay, cố sửa giọng cho phù hợp với bài thơ. -Hình dáng của bạn. + Nhỏ. + Tóc vàng hoe và da cháy nắng. + Quần áo xộc xệch lấm lem. + Nụ cười tươi. + Tay chân tròn vo khỏe mạnh. -Bạn ngồi học dưới gốc tram bầu. luận -Thấy mình có điều kiện hơn bạn ấy. -Mình quyết tâm học tập nghiêm túc hơn. Tham khảo bài làm của bạn Ý Nhi “Cạp! .. Cạp!… Cạp!…” Tôi quay phắt lại, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. “Đẹp quá” – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cô. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. “Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ”. Thì ra là tiếng của cậu bé “chăn vịt” Không! Phải gọi là “bạn” cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người nhọ nhỏ như có một lực hút làm mắt tôi không rời được. “Nội nói Lúc… n…ội còn con… gá…i Đã… thấy… b…ón…g dừa mát rư…ợi tr…ước sân” Giọng đọc chưa “chạy” làm tôi nao lòng. Phải chăng những người bạn quê của tôi đều như thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi những hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo từng nét chữ. Một chiếc lá trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ chú bù xè nào đó đã cố tình cắn rơi chiếc lá, nhưng vẫn không làm xao động được hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc đó sẽ là một bộ óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn ấy nhoẻn miệng cười như vừa lòng vì lũ vịt không đi xa. Hàng răng đều tăm tắp lạ có một chiếc lồi sỉ càng đáng yêu hơn. Quay về với quyển sách trên tay, bạn ây lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mới mạnh mẽ làm sao. Chẳng như những thằng “công tử bột” ở lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người đã bạc màu và cái quần cụt đen dính đầy bùn là quân phục của một ngày ra trận. Chừng ấy tuổi mà đôi chân và tay của bạn đã to kềnh chắc nịch vì những ngày “hành quân” thế này. Nắng lọt qua lỗ rách của chiếc lá trâm bầu, có lẽ phải dời góc học tập lí tưởng này. Nhưng không, chẳng hề để ý đến điều đó, tiếng đọc bài vẫn không ngừng. Lưng bạn ấy đã dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại trên vành môi nho nhỏ. Bạn vẫn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, cái miệng vẫn không ngừng vo vãnh. Dừa vẫn đứng hiên ngang cao… vút”. Thành công rồi, tiếng đọc bài bây giò đã đều đặn. Tiếng nội gọi, làm tôi giựt minh chạy theo. Tiếng đọc bài ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn giữa cánh đồng mênh mông. Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. “Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!”. Bạn có nghe tôi nói không? Tôi sẽ không còn là cô bé đỏng đảnh,, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn này sẽ là gốc trâm bầu lí tưởng của tôi. Bạn bè ơi! Sẽ còn biết bao thửa ruộng, mảnh vườn với chiếc bóng nhỏ bé của “bạn tôi”?…
BÀI LÀM 1 “Cạp! .. Cạp!… Cạp!…” Tôi quay phắt lại, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. “Đẹp quá” – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cô. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. “Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ”. Thì ra là tiếng của cậu bé “chăn vịt” Không! Phải gọi là “bạn” cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người nhọ nhỏ như có một lực hút làm mắt tôi không rời được. “Nội nói Lúc… n…ội còn con… gá…i Đã… thấy… b…ón…g dừa mát rư…ợi tr…ước sân” Giọng đọc chưa “chạy” làm tôi nao lòng. Phải chăng những người bạn quê của tôi đều như thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi những hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo từng nét chữ. Một chiếc lá trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ chú bù xè nào đó đã cố tình cắn rơi chiếc lá, nhưng vẫn không làm xao động được hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc đó sẽ là một bộ óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn ấy nhoẻn miệng cười như vừa lòng vì lũ vịt không đi xa. Hàng răng đều tăm tắp lạ có một chiếc lồi sỉ càng đáng yêu hơn. Quay về với quyển sách trên tay, bạn ây lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mới mạnh mẽ làm sao. Chẳng như những thằng “công tử bột” ở lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người đã bạc màu và cái quần cụt đen dính đầy bùn là quân phục của một ngày ra trận. Chừng ấy tuổi mà đôi chân và tay của bạn đã to kềnh chắc nịch vì những ngày “hành quân” thế này. Nắng lọt qua lỗ rách của chiếc lá trâm bầu, có lẽ phải dời góc học tập lí tưởng này. Nhưng không, chẳng hề để ý đến điều đó, tiếng đọc bài vẫn không ngừng. Lưng bạn ấy đã dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại trên vành môi nho nhỏ. Bạn vẫn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, cái miệng vẫn không ngừng vo vãnh. Dừa vẫn đứng hiên ngang cao… vút”. Thành công rồi, tiếng đọc bài bây giò đã đều đặn. Tiếng nội gọi, làm tôi giựt minh chạy theo. Tiếng đọc bài ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn giữa cánh đồng mênh mông. Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. “Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!”. Bạn có nghe tôi nói không? Tôi sẽ không còn là cô bé đỏng đảnh,, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn này sẽ là gốc trâm bầu lí tưởng của tôi. Bạn bè ơi! Sẽ còn biết bao thửa ruộng, mảnh vườn với chiếc bóng nhỏ bé của “bạn tôi”?… BÀI LÀM 2 Lúc về ngoại, em có đi ngang qua một ngôi nhà, phía sau nhà đó có một khu vườn trồng đủ loại trái cây. Khu vườn râm mát thật. Chợt em nghe có tiếng đọc bài của một cô bé đang nằm võng, chiếc võng được mắc vào giữa hai cây bưởi cạnh nhau. Người bạn ấy tên gì? Em cũng không biết, nhưng chắc bạn ấy bằng tuổi của em. Hàng mi cong cong hay chớp chớp, chắc cái tật đó nó đã là thói quen từ nhỏ. Đôi mắt to đen lay láy chăm chú theo dõi từng dòng chữ trên trang giấy Tre xanh Xanh tự bao giờ Chuyện ngày xưa… đã có bờ tre xanh. Giọng đọc của bạn không lớn lắm nên không gây ồn ào làm phiền lòng người khác, chỉ có những kẻ tò mò như em mới chú ý. Giọng đọc hay nhất, trôi chảy nhất là khi bạn diễn đạt cảm xúc thay đổi khi trầm bổng và thay giọng cho những câu đối thoại. Khu vườn đầy bóng mát này cũng là nơi tập hợp những con vật khác nhau. Chú chim sâu nhảy nhốt trên cành cây mận, bọn gà vịt xúm xít quanh nhau làm rộn rã cả một gốc ao. Có lúc chúng lại chay đuổi nhau như các cô bé ưa đùa giỡn. Cô mèo mướp thì nằm lim dim ở trên đống rơm không sợ nắng ban trưa. Trông xa, cái bộ dạng của cô ta giống như tiểu thư đài các ưa làm biếng và ưỡn ẹo. Chú mực đang ngủ, lỗ tai chú cứ hướng về phía góc ao nghe ngóng, giật mình sủa mấy tiếng, rồi chợt nhận thấy mình vô duyên nên lại thôi. Tất cả như im lặng để nghe cô bé đọc Thân gầy guộc, lá mong manh… Chợt có chiếc lá vàng buồn bã rời khỏi cành chao chao rơi xuống đất, một tia nắng từ kẽ hở của lá xiên xuống tập cũng khòng làm cho bạn thôi thánh thót. Giật mình, em vội vã về nhà ngoại kẻo bà chờ nên em đã từ giã người bạn dưới gốc cây bưởi mà em không hề quen biết mà đã vụng trộm nhìn ngắm. Đi xa rồi, em còn nghe giọng đọc nhỏ dần, rồi im bặt. về nhà, sau khi hỏi ra em mới biết bạn ấy tên Giang, là một học sinh giỏi của trường ở thành phố, hè về thăm nội như em nhưng cũng không quên mang theo sách để ôn bài. Hình ảnh của Giang cứ ám ảnh em hoài. Em thèm có được giọng tập đọc khi trầm khi bổng, khi lảnh lót bay cao, khi xao xuyến nao lòng người như bạn. Phải chi em được quen với Giang nhỉ. Phải chi em cũng đọc được như Giang? Em sẽ sang kết bạn với Giang. Rồi hai đứa chia ra hai giọng đọc để đọc một bài thơ, để kể một câu chuyện hay, rồi em sẽ tò mò hỏi Giang bao nhiêu điều ở trên thành phố đầy những chuyên hấp dẫn mà em chỉ nghe thôi. “Nhưng cái chính yếu nhất là nhờ bạn bày cho mình cách tập đọc” em nghĩ thế. Buổi tối cơm nước xong, trăng thanh gió mát, ngoại đang nằm trên võng bỏm bẻm nhai trầu, em sà vào lòng ngoại thủ thỉ nói cái ý định thầm kín của mình. Ngoại mỉm cười ve vuốt tóc em và em ngủ lúc nào không biết. Thu Huyền Từ khóa tìm kiếmta ban em dang ngoi hoc
tả một bạn đang ngồi học