Tôi không vui vẻ, bởi vì tôi sắp chết. Tôi mệt mỏi nói với anh "Đưa tôi về đi. Anthony vui vẻ, đưa tôi về đi." Tôi thầm nghĩ, Du Hảo, mày đã thỏa mãn rồi, ít nhất, một buổi tối này, mày đã vui vẻ. Ít nhất, tôi cũng đã từng trải qua vui vẻ. Theo thống kê ban đầu, đến sáng nay (18/10) đã có hơn 6 tấn cá diêu hồng sắp thu hoạch của người dân tại xã Quảng Phú bị chết, ước tính thiệt hại hơn 300 triệu đồng. Người dân ra vớt cá chết để đưa đi xử lý hoặc bán làm thức ăn cho gia súc. Theo người dân nuôi Giới Thiệu Truyện Tôi Sắp Chết Rồi. Thể loại: Đam mỹ hiện đại, đoản văn, NP, OE. Chuyển ngữ: Hồ Ly Rùa. "Ngày tôi biết mình sắp chết, thế giới xung quanh tôi dường như chỉ còn một màu u tối, chuyện gì cũng nhạt nhẽo giống như uống nước lã. Bản thân tôi hoài nghi rằng trái tim đã chết trước cơ thể ngay khoảnh khắc bác sĩ công bố bệnh của tôi. Kiều tứ lại có chút thất thần, bỗng nhiên nói "Tôi cảm thấy dạo này cậu có chút khác.". Có cái gì khác chứ? "Chắc là cậu nhầm rồi.". Tôi không tin cậu có thể nhìn ra tôi sắp chết. Kiều tứ nhìn chăm chú một lúc, sau đó ý vị thâm trường cười cười "Không, cậu thực sự khác với trước kia.". Video TikTok từ Tôi là dân miền Tây 83 (@mientay83quetoi83): "#TrungThu2022 sao mà lo sắp chết đói hết rồi 🤣🤣#suhuongtiktok2022 ️___🥰tim". nhạc nền - Bình Võ 🚕 DVDl Bình Phước ️. Trả lời @l190590 dạ k đc thì tôi lm lại và con oc đen trắng kia thì oc đó là oc cũ k phải mới lm nên khá kì và ngk k thick thì thôi tôi bỏ sọt rác đc chưa?.Tôi k thick cãi nhau mà mn cứ sao sao ý giống như k ưa ai chút nào vậy..#💕julye 💐 #☁sunlight🌌 #team_thỏ_ngáo🐰💥 #suhuong (rồi xong r t sắp chết r)xl đc chx chời szUw. Lúc thay đồ, cái người tên Anthony kia đến cạnh tôi, dường như có lời muốn dừng lại động tác nhìn anh ta, kết quả gương mặt anh ta bỗng nhiên đỏ bừng, như con tôm hùm bị nấu chín ơi, cái xã hội hiện đại này hóa ra vẫn còn có người biết thẹn thùng! Tôi quả thực muốn ngẩng mặt lên trời trợn trắng tốt bụng mở miệng hỏi “Anh tìm tôi có việc sao?”Anh ta có chút căng thẳng nói “Tôi thấy cậu có vẻ không vui, là bởi vì tôi sao?”Trong lòng tôi thầm nghĩ, mọi người bây giờ bị cái gì vậy, mỗi người đều coi mình là trung tâm hệ mặt trời rồi sao, cho rằng chín đại hành tinh chuyển động một chút cũng là chịu ảnh hưởng của mình trả lời trung thực “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”Anthony như được thả lỏng, lộ ra gương mặt tươi cười đến sáng lạn nói với tôi “Tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì.”“Tôi tên là Obama mà, khi nãy không phải đã giới thiệu rồi sao?” Tôi đáp.“A?” Anthony lộ ra biểu tình vô cùng ngốc thay xong quần áo liền đi ra ngoài, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy rằng lúc này mới là vào hạ, thời tiết không tính là quá nóng, nhưng tôi nghĩ mãi không hiểu được cái trò chơi dưới mặt trời chói chang đánh qua đánh lại một quá bóng có gì thú vị khiến những người này chơi vui vẻ như vậy. Tôi thà rằng ngồi một góc hóng gió còn người đến cạnh tôi, hỏi “Sao không ra chơi bóng?”Cái giọng này nghe quen quen, tôi ngẩng đầu, đứng bên là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, khẽ mỉm cười với đượng nhiên không phải ai xa lạ, hắn chính là lãnh đạo trực tiếp của thảm, còn chuyện gì xui xẻo hơn gặp sếp vào ngày nghỉ đây. Đến cuối tuần cũng không được rảnh may tôi sắp chết, quản không nổi mấy cái lễ nghi phiền phức, tôn ti cao thấp này.“Cái vỉ đập ruồi quá lớn, tôi cầm không quen” Tôi lười biếng trả hồi lâu sau mới kịp phản ứng nói cái gì mà rất đúng, không khỏi bật nói “Cậu hình như không hề sợ tôi.”“Sợ anh?” Tôi kỳ quái liếc hắn một cái, “Tại sao phải sợ anh? Anh ăn thịt được tôi chắc?”Tôi hiện tại trời không sợ đất cũng không sợ, chỉ sợ chết mà ý vị thâm trường nở nụ cười “Không chừng tôi ăn thật thì sao?”“Vậy sao?” Tôi không quan tâm nói, “Vậy thì đa tạ đã thưởng thức.”Tôi còn đứng dậy hơi hơi khụy gối, một tay còn giả vờ nâng gấu váy không tồn tại hành lễ với của tôi cười, nói “Du Hảo, cậu quả thực là một người đặc biệt.”“A, đúng vậy, tôi là một người bình thường đặc biệt.” Tôi thờ ơ tứ ở bên kia vẫy tay với tôi, không biết có chuyện gì nữa. Tôi mừng rỡ tạm biệt sếp. Hắn ở phía sau vẫn nhìn theo, dù đã đi rất xa, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn dường như vẫn dán chặt vào tứ nói “Du Hảo, cậu cùng Anthony luyện cầu được không?”Anthony vẻ mặt chờ mong nhìn tôi. Tôi ngắn gọn trả lời “Không được đâu.”Kiều tứ trong nháy mắt lộ ra biểu tình tức nghẹn “Vì sao?”“Tôi chưa từng đánh tennis, không biết đánh.”Đã tới sân tennis nhiều lần như vậy, tôi cho tới tận bây giờ vẫn chỉ phụ trách nhặt bóng. Đi cùng Kiều tứ đều là những người cao quý, tỷ như Lilith, người ta sao có tâm tình cùng một tiểu tùy tùng như tôi đây chơi tennis. Bọn họ sao lại không thuê người bồi luyện, chẳng lẽ tiếc chút tiền?Anthony vội cướp lời “Không sao không sao, tôi có thể dạy cậu.”Tôi chỉ đành bất đắc dĩ đáp hối hận rồi!Tôi đứng đó, một tay cầm vợt tennis, một tay che ngang trán, mệt không muốn nói chuyện đối diện vẫn còn hô to “Không sao, từ từ sẽ được, lần này nhất định có thể!”Mặt trời trên đỉnh đầu to như vậy, tôi cảm giác mình dại như một thằng đại ngốc. Mười mấy phút đồng hồ qua đi, hai chúng tôi vẫn lặp lại quá trình phát bóng – không tiếp được – đi nhặt bóng. Sự thật đã chứng minh, tôi đối với cái loại vận động này hoàn toàn không có một chút nào để người ta hi nàng Lilith đáng ghét còn cười nhạo tôi không chỉ một lần “Anh rút cuộc có thể không vậy?”, thấy tôi xấu mặt, cô nàng càng vui vẻ giống nhặt được một triệu, tất nhiên là tứ cũng cầm vợt đứng một bên nhìn tôi cười hung hăng trừng mắt liếc cậu ta, cười cười cười, cười cái đầu mẹ cậu!Một đôi cẩu nam nữ!Kết quả, Kiều tứ ý cười càng quay đầu nhìn Anthony oán hận quát “Phát bóng!”Thấy bóng hướng thẳng phía mình bay tới, tôi không chút suy nghĩ liền nâng vợt lên dùng hết sức đánh lại, giống như muốn đem những khó chịu phát tiết lên cái vợt quả tôi cuối cùng cũng đụng được tới cả mọi người đều không kịp phản ứng, quả bóng nhỏ với tốc độ cao phi thẳng về hướng Anthony.“Bốp” một tiếng thay cho tiếng trả lời, Anthony trực tiếp ngã hét chói tai, bộ dáng như sắp ngất, như thế người bị bóng đập là cô nàng vậy. Kiều tứ cũng ném vợt chạy lại xem nằm trên mặt đất, người thật sự không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở chỗ bị bóng nện vào trên trán từ từ sưng lên thành một cùng Kiều tứ ba chân bốn cẳng đỡ anh ta dậy.“Thực xin lỗi”. Tôi hoàn toàn không chút thành ý nói.“Không sao, không sao” Anthony xua tay, “Là tôi tiếp bóng không tốt, không liên quan đến cậu.”Sự thật chính là như vậy, tất cả đều là anh ta sơ ý khinh suất cho rằng tôi đón không được bóng. Nhưng là anh ta đã quên, người có mọc nấm mốc chung quy vẫn có lúc gặp may. Xem đi, tôi vừa lúc gặp vận, tất cả mọi người đều trở tay không tứ muốn đưa Anthony đi bệnh viện khám bác sĩ, tennis đánh không được nữa ở cổng chặn được một chiếc taxi chuẩn bị về nhà, Lilith giữ chặt tôi lại, tức giận lớn tiến chất vấn.“Anh không được về, chúng ta cùng tới bệnh viện!”Tôi khó hiểu “Vì sao tôi phải đi, có tôi ở đó không lẽ anh ta sẽ khỏi nhanh hơn chắc?”Lilith bị tôi chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nói không ra lời, cứ lôi lôi kéo kéo tay tôi không chịu buông. Thật là, ban ngày ban mặt cứ cù cưa lằng nhằng, còn ra thể thống gì nữa chứ! Kiều tứ lại còn nhàn rỗi đứng một bên xem kịch vui. Vẫn là Anthony phải đi ra giải vây cho tôi, cái trán anh ta còn hẳn một mảng máu đọng, nhưng vẫn cười dịu dàng với tôi “Về nhà cẩn thận chút nhé.”Chịu không nổi nữa rồi nha, trên đời này sao vẫn còn có loại người tốt như vậy?Anh ta nhất định sẽ chết rất sớm! Bởi vì ông trời chưa bao giờ ưu ái người tốt!Nhìn thấy anh ta tôi bỗng nhiên có cảm giác không thoải gật đầu qua loa với Anthony, nói một câu cho có lệ “Tôi đi trước, chờ anh khỏe lại, tôi mời anh ăn một bữa tạ tội.”Sau đó nhân cơ hội cánh tay Lilith buông lỏng lập tức chui vào taxi chạy mất. Thể loại Đam mỹ hiện đại, đoản văn, NP, OEChuyển ngữ Hồ Ly Rùa"Ngày tôi biết mình sắp chết, thế giới xung quanh tôi dường như chỉ còn một màu u tối, chuyện gì cũng nhạt nhẽo giống như uống nước thân tôi hoài nghi rằng trái tim đã chết trước cơ thể ngay khoảnh khắc bác sĩ công bố bệnh của tôi. Tôi chẳng còn là tôi này đây, tôi chỉ là một cái xác không hồn tên Du Hảo" Kiều tứ ra mở cửa, nửa ngày vẫn chưa thấy trở khách truyền đến tiếng cãi nhau, rút cục cũng khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngáp, đẩy cửa phòng ngủ, lại thấy Anthony cùng Kiều tứ đứng cãi nhau với Kiều tứ? Chuyện quái gì đây?Anthony vừa thấy tôi đã bày ra vẻ mặt ủy khuất cùng biểu tình oán giận, cả gương mặt đỏ lên, không khí vô cùng xấu tứ cũng nhìn tôi, nhưng lại híp mắt cười đến mờ ám.“Du Hảo, tôi…”Anthony vừa mở miệng đã bị tôi lập tức đánh gãy lời, vãy tay chào hỏi một câu “Buổi sáng tốt lành” sau đó nhanh như chớp biến vào phòng vệ hoài, tôi còn lâu mới nói đạo lý với hai người đang gây gổ loạn khởi bát tao kia. Loạn khởi bát tao hỗn loạn không trật tự.Tôi ngồi trên bồn cầu loáng thoáng nghe hai người bên ngoài cãi nói “…Rõ ràng đã đồng ý giúp tôi…”Kiều tứ nói “Tôi đột nhiên thay đổi chủ ý…”Anthony còn nói “Nhiều năm như vậy… Bây giờ lại tranh với tôi…”Kiều tứ lại nói “… Đều bằng bản lĩnh…”Tôi thực phát sầu, bọn họ rút cuộc muốn cãi lộn tới khi nào, tôi sắp đi làm muộn bất chấp đẩy cửa phòng vệ sinh, đứng đối diện với hai người nói “Các người cứ từ từ tán gẫu, tôi phải đi làm, tán gẫu xong nhớ đóng cửa hộ tôi.”Kết quả Kiều tứ với Anthony trăm miệng một lời “Tôi đưa cậu đi.”Anthony thở phì phì tức giận trừng Kiều Tứ một tứ khoanh tay nhìn lại anh, khí định thần nhàn, không chịu nhường nửa phần. Khí định thần nhàn tâm tình bình thản, thái độ tỉnh táoTôi đầu nhau ầm ĩ đến cả chuyện này cũng muốn tranh, hai người bọn họ là trẻ con chắc?Tôi vừa cầm áo khoác ra ngoài vừa ngoái lại nói với bọn họ “Các người cứ chậm rãi thương lượng ai đưa tôi đi, thương lượng xong gọi cho tôi nhé.” Thiên tài mới có thời gian bồi hai người bọn họ chơi đứng bên đường chờ xe bus, Kiều tứ lái xe chậm rãi dừng trước mặt tôi, hất đầu ý bảo tôi lên ngồi vào ghế lái phụ hỏi “Anthony đâu?”“Cậu ta?” Khóe môi Kiều tứ hơi cong lên, nhẹ nhàng cười “Chắc là khóc về nhà tìm mẹ rồi.”Chỉ cần nhìn bộ mặt vô sỉ này của Kiều Tứ đã hiểu được con cừu nhỏ Anthony ngây thơ kia đấu không nhắc nhở cậu “Cẩn thận anh ấy trở về mách Lilith của cậu đấy.”Đến lúc đó Lilith lại tới tìm Kiều tứ đạo náo một trận, có lẽ cậu chịu không nổi đâu.“Lilith?” Kiều tứ nghiêng đầu nhìn tôi, thần sắc có chút kinh nhiên cậu lại mỉm cười nói “Phải rồi, cậu chưa biết, tôi và Lilith chia tay rồi.”Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Kiều tứ, tôi không biết thật vẫn chưa thể hiểu rõ Kiều tứ bọn họ nói chuyện yêu thương như thế nào, bỗng dưng ở bên nhau, lại đột nhiên chia tay. Thế nhưng vẫn cứ là bạn bè chơi cùng nhau, dường như vẫn luôn là bạn lẽ đây chính là bất cần đời, du hí nhân gian trong truyền thuyết?“Sao không nói chuyện?” Kiều tứ hỏi “Cậu có ý kiến gì với chuyện này không?”Tôi có thể có ý kiến gì chứ.“Thực chúc mừng cậu.” Lilith là cực phẩm trong cực phẩm, không phải là loại người bình thường có thể tiêu thụ được tứ vừa lòng mỉm cười “Tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”Vẫn là mong sao đừng có quả trứng xui xẻo gặp phải độc thủ của cậu nữa. Đương nhiên những lời này tôi không dại gì mà nói ra với Kiều văn phòng, thời gian vẫn còn dư đi được hai bước, Kiều tứ thò đầu ra ngoài cửa kính gọi “Tan ca đừng đi lung tung, tôi tới đón cậu.”Tôi cũng không quay đầu lại, khoát tay với cậu, ý bảo đã nghe đại sảnh chờ thang máy, cư nhiên lại gặp được sếp của chúng tôi chúc nhau một tiếng buổi sáng tốt lành, cùng nhau đứng đó chờ thang hỏi “Vừa nãy là ai vậy, đặc biệt đưa cậu đi làm?”Tôi trả lời “Đó là bạn tôi, tối hôm qua ngủ lại nhà tôi.”Sếp gật gật đầu cười “Tôi còn tưởng rằng hai người các cậu sống chung.”“Tôi vẫn đang ở nhà trọ, nuôi thêm con chó cũng ngại chen chúc. Nếu hai người sống chung chỉ sợ ngày ngày phải múa võ mặt.” Nghĩ tới đã cảm thấy hô hấp không thông thản nhiên cười “Như vậy kỳ thực cũng không tệ.”Tôi liếc hắn một cái, cái gì gọi là hán tử ăn no không biết hán tử đói, hắn chính là như thang máy đúng lúc này mở ra, cả hai bước rõ vì sao bình thường người người chen chúc trong thang máy, hôm nay lại chỉ có hai người chúng ấn nút lên tầng, vô tình chạm vào tay phản xạ có điều kiện vội vàng nói “Thực xin lỗi”. Nói xong mới kịp phản ứng, là hắn đụng vào tôi, sao lại đến lượt tôi nói xin lỗi chứ?Có thể nói rằng người có nô tính, cư xử đã thành thói quen, ngay cả chính mình cũng tự xem thường cười nhưng không nói, cũng không chấp nhất. Hắn bỗng nhiên nửa người trên áp lại gần, hơi thở dán vào bên tai tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh nhẹn lui về chỗ nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại cười cười, giơ lên một sợi tóc kẹp giữa hai ngón tay “Trên vai cậu có một sợi tóc.”Tôi nghĩ thầm, vị sếp này thực sự chú trọng đến từng chi tiết mà, người như thế rất khó ứng phó, cũng may tôi làm dưới tay hắn chỉ được vài ngày nữa thôi.“Cảm ơn anh.”Cửa thang máy mở, cả hai cũng nhau tự nhiên ra giờ nghỉ trưa, bé ngốc bỗng dưng lại tới tìm tôi cùng nhau ăn bé ngồi đối diện tôi, ăn cơm cũng không an phận, ăn được vài miếng lại ngẩng đầu lên đảo mắt liếc tôi một cái, hai má ửng thiếu chút nữa cho rằng bé ngốc thích mình quả cô bé nói với tôi “Cái người-đó-đó ở bộ phận quan hệ xã hội đã có bạn gái chưa vậy?”Tôi thực muốn hỏi cô bé, tôi lớn lên giống bà tám lắm sao mà lại đem loại chuyện này tới hỏi tôi?Tôi hỏi bé ngốc “Cô thích cái người-đó-đó rồi sao?”Tôi cũng có chút đồng tình với cô bé, tôi biết cái người-đó-đó ở bộ phận quan hệ xã hội công ty tôi, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, cười rộ lên một cái là lộ ra hàm răng trắng sáng, ánh mắt nói thay chỉ công ty tôi, mà là toàn bộ phụ nữ độc thân ở tòa nhà này ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào cái người-đó-đó, nhưng là muốn cậu ta mở miệng nói một câu, có lẽ phải tu qua thiên nan vạn ngốc thế nhưng lại thích làm sao có thể nhẫn tâm nói cho cô bé biết, người thích cái người-đó-đó như quá giang chi tặc, nhiều không đếm xuể, em ngay cả xếp hàng cũng đã muộn hơn người ta biết chừng nào. Quá giang chi tặc Sau khi Đông Tấn vương triều thành lập, nhân sĩ phương Bắc vội vàng tới Giang Nam, lúc ấy người ta nói “danh sĩ sang sông nhiều hơn cả cướp”, sau đó người ta dùng quá giang chi tặc để hình dung số lượng người theo đuổi thì nhiều nhưng hàm ý nói mù quángBé ngốc ngượng ngùng “Anh ấy giúp em rất nhiều lần. Có một lần, em đến phòng photo sao chép văn kiện, máy photo bị kẹt, là anh ấy giúp em sửa lại. Sau nữa, lúc em mang thức ăn nhanh lên lầu cho mọi người, cũng là anh ấy giúp em ra mặt nói. Còn có mấy ngày hôm trước em tăng ca đến tận khuya, anh ấy đưa em về nhà. Em cảm thấy em với anh ấy có chút duyên phận.”Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt như phát ra ánh sáng nhìn tôi “Anh nói xem, anh ấy có phải cũng có thích em không?”Tôi định nói với cô bé, chuyện như thế này, dừng lại ven đường tùy tiện mua một quyển tạp chí phụ nữ, lật ra chuyên mục của Tâm tỷ tỷ viết một phong thư gửi đi, tự nhiên sẽ có người chuyên nghiệp giải quyết thay cũng chẳng phải cái người-đó-đó, cậu ta có thích em hay không, tôi làm sao mà biết nhìn gương mặt tràn ngập mong chờ kia, tôi lại không đành lòng nói thầm nghĩ, hóa ra khi một người yêu một người khác sẽ có vẻ mặt xinh đẹp như biết vì sao tôi bỗng nhiên hạ giọng, dịu dàng nói với bé ngốc “Đúng vậy, cậu ta có lẽ cũng thích cô, nhất định là như vậy.”Nhìn người trước mắt gương mặt e lệ mà ngọt ngào, trong lòng tôi bỗng dấy lên một loại chua xót không nói thành vì cuộc sống sau này của cô bé còn dài, em chung quy rồi cũng sẽ dần dần nếm trải được thất vọng cùng sự thật phũ phàng. Đến một ngày nào đó, cho dù có nhiều cảnh đẹp hơn cũng không thể đổi lại một giây nụ cười tâm mãn ý túc này của em. tâm mãn ý túc hài lòng thỏa mãnHạnh phúc nếu tới muộn đã không phải là hạnh phúc nữa vì trái tim này đã từng thực sự chờ mong hạnh phúc, đã chờ đợi trong vô vọng rồi dần dần bốc cháy, hóa thành một đống tro khi sắp chết, còn ai sẽ hiếm lạ một chút hạnh phúc này?Bé ngốc cả ngày tràn ngập niềm vui, ngay cả giữa trưa bị sai đi mua cafe cho mọi người vẫn ngây ngô vui vẻ ra mặt mà chạy đầu tôi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cả chiều thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, cũng tại tối qua ngủ không cả phải trách Kiều Kiều tứ đến đón tôi tan ca đã là tối, tôi một chút cũng không cho hắn nhìn được cái bản mặt hòa nhã của mình, trực tiếp trèo lên ghế lái phụ lăn ra ngủ, mãi cho đến khi tới nhà mới tỉnh tứ vỗ nhè nhẹ mặt tôi, gọi khẽ “Du Hảo, về nhà rồi, tỉnh lại đi.”Tôi từ từ mở mắt, khoảng cách giữa mặt tôi và Kiều tứ chỉ đúng một tấc, tay cậu áp lên mặt tôi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng tôi, như ngọn đèn dầu mơ hồ trong màn đêm, ánh mắt ấy có một tia hào quang khác mới tỉnh ngủ còn mơ màng, xém chút cho rằng cậu là nam chính thâm tình trong phim ảnh, ánh mắt kia khiến người ta phải nổi cả da cúi đầu, tận lực tránh xa Kiều tứ một tứ thấy cũng tự nhiên lùi lại vài bước. Cậu đứng bên cạnh cửa xe cười “Như vậy mà cũng có thể ngủ, hôm nay làm việc mệt lắm sao?”Tôi oán thầm trong lòng khiến tôi mệt mỏi đến nỗi không làm việc nổi, là biết phải nói thế nào với cậu nữa!Khi tôi lấy chìa khóa mở cửa, bỗng dưng lại quay đầu nói với Kiều tứ “Kỳ thực có thể ngủ một giấc thật dài vĩnh viên không tỉnh cũng là một điều may mắn.”Một giấc mộng hoàng lương, cưới vợ sinh con, công thành danh toại, sinh lão bệnh tử, cả đời đã muốn trải qua một đắng ngọt bùi, hỉ nhạc bi hoan, mọi việc đều xứng đáng, mộng rồi cũng tỉnh, hơn nữa còn dư lại thập phần, chỉ mong được ngủ say trong lúc thực có chuyện gì không như mong muốn, trong mộng đều đã thực hiện. Tỉnh mộng, hiện thực chẳng như trong mơ, chẳng thể khiến người thỏa tứ nhướn mày không nói gì nữa. Cậu có lẽ cũng không hiểu tôi nói gì, mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu được hồ ngôn loạn ngữ của vừa vào cửa, cởi áo khoác liền nhảy tót lên sofa đọc tiểu rõ vì sao, nam chính trong truyện bởi vì đủ loại duyên cớ mà tới một thế giới khác, vốn là một tiểu nhân vật bình thường không có gì lạ, luôn có thể trở thành đại anh hùng cứu quốc cứu không biết nếu mình chết đi sẽ biến thành cái gì, nhưng hi vọng đừng như kiếp này bất lực yếu đuối như tứ gãi đầu lại gần “Đọc tiểu thuyết gì vậy?” Lại hỏi, “Sao chưa làm cơm tối?’Tôi coi như không nghe thấy, xoay người lưu lại mỗi cái ót cho tứ nhanh nhứ chớp giật lấy cuốn tiểu thuyết trên tay tôi, tôi ngồi bật giận tức dận trừng cậu “Cậu muốn gì?”Kiều tứ như không nhìn thấy sự tức giận của tôi, vẫn còn cười dài “Cậu trước kia không phải đã từng nói với tôi, sở trường giỏi nhất của cậu là việc nhà nấu ăn, hi vọng có cơ hội mời tôi nếm thử, hôm nay không phải vừa lúc sao?”Tôi nhịn không được nghĩ người trước mắt này dạo này đến tột cùng là có bao nhiêu nhàm chán, chẳng lẽ tuấn nam mỹ nữ chết hết rồi sao mà lại để Kiều tứ phong lưu công tử lưu lạc đến cái chỗ rách nát này của tôi tìm kiếm lạc tức giận nói với Kiều tứ “Vận khí của cậu thực không tốt, tôi sớm đã chậu vàng rửa tay, quyết định rời xa nhà bếp rồi.” Nói xong vươn tay giật lại cuốn tiểu thuyết trong tay Kiều tứ đọc biết mệnh mình không còn dài, cho nên cũng thôi xuống bếp, mặt khác cũng là vì không có tâm tình. Muốn ăn đồ tôi tự mình làm, chờ kiếp sau đi! Nếu kiếp sau có thể gặp nhau vậy cứ lặp lại lời này!Kiều tứ khiêu mi, như có chút ngạc nhiên hỏi “Vậy bữa tối nay thì làm sao?”Tôi không kiên nhẫn “Kiều đại công tử, cậu chẳng lẽ chưa từng nghe quá thế giới kỳ thực còn tồn tại một thứ gọi là “cơm gọi” sao?”Giải quyết xong bữa tối, tôi thấy Kiều tứ vẫn dây dưa ngồi lại, không có một chút ý tứ muốn rời đi nào, vì vậy không khách khí mà hạ lệnh đuổi khách.“Không còn sớm nữa, cậu không phải nên về rồi sao?”“Cậu đang đuổi tôi sao?” Kiều tứ nhìn tôi đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi lại sao? Dù sao biểu tình trên mặt tôi chắc chắc sẽ không đại biểu cho bốn chữ “Cầu cậu lưu lại.”Tôi cũng lười trả ngờ Kiều tứ không những không tức giận mà còn có chút bất đắc dĩ buông tay tôi “Nhưng tôi không thể đi được nữa.”Tôi nhíu mày trừng cậu, không hiểu rõ ý tứ câu khẽ khẽ cười “Sáng hôm nay tôi đã mang hành lý tới đây rồi, tôi đã ngốc nghếch quá lâu.”Tôi thật sự không hiểu trong đầu Kiều tứ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì. Cậu giống như một miếng kẹo cao su siêu dính, dán chặt tôi, khiến tôi thoát không đoán có lẽ cậu bị liệt nữ si tình dây dưa rồi, đến nỗi suýt thì bỏ mạng nơi chân trời, không còn chỗ để trốn, đành phải chạy đến nhà tôi ẩn đành nói “Ở với tôi cũng có thể, hai ngàn một tháng, chỉ có thể ngủ sofa, hơn nữa một ngày ba bữa phụ trách việc khoản như thế này rõ ràng là cố tình gây sự với bá vương, thế nhưng Kiều tứ lại thập phần vui vẻ nhận nhìn Kiều tứ như vậy không khỏi rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không lẽ gần đây cậu bị người ta tá thi hoàn hồn?Vô luận là ra sao, Kiều tứ cứ như vậy ở lại, phòng khách của tôi trở thành tân phòng ngủ của đêm tỉnh dậy đi WC suýt thì bị một đống trên sofa dọa cho giật mình. Kiều tứ ngủ trên sofa tư thế vô cùng chật vật, một nửa người cơ hồ đều ở bên ngoài, không rõ cậu làm sao lại có thể ngủ như vậy sớm rới giường, Kiều tứ đã đứng ở nhà bếp chuẩn bị điểm dụi dụi mắt ra khỏi phòng, Kiều tứ nghe thấy tiếng động quay người lại hỏi “Trứng phải chín đều hai mặt hay một mặt thôi?”Tôi nhìn cậu mặc tạp dề Doreamon, xém chút thì chỉ vào cậu ngửa mặt lên trời cười lớn Ha ha ha, Kiều tứ, hóa ra cậu cũng có ngày này!“Đêm qua ngủ ngon giấc không?” Tôi không trực tiếp trả lời, ngược lại còn nháy mắt với tôi một cái “Hóa ra cậu vẫn quan tâm tôi, tôi thực vui vẻ đó!’Kiều tứ mặt dày không biết xấu hổ còn tự mình đa tình, tôi nghẹn họng không nói được lời nào nghệ của Kiều tứ ngoài dự kiến của tôi, rất tốt, trứng chín một mặt, ngọt thơm mềm, cắn một miếng, lòng đỏ trứng ngon miệng liền vỡ ra chảy vào miệng. Tui chưa hình dung ra cái món này [email protected]Tay nghề này, có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng cơm Tây cẩn thận đánh rớt vài giọt lòng đỏ lên áo, tôi tùy ý lấy tay quẹt qua đưa lên miệng mút tứ ngồi đối diện tay chống cằm chăm chú nhìn tôi ăn. Tôi đẩy chén đĩa ra nói.“Cảm ơn bữa sáng của cậu.”“Nếu cậu thích, tôi nguyện ý sau này mỗi ngày đều làm bữa sáng cho cậu.” Cậu mỉm không chút cảm kích, chỉ vào tờ giấy hiệp ước cho thuê phòng dán trên cửa “Tôi phải nhắc nhở cậu, sáng trưa tối ba bữa đều là nghĩa vụ của khách trọ cậu, không vì ý nguyện của cậu mà thay đổi đâu.”Kiều tứ cười cười không nói gì nữa. Cậu đứng lên thu dọn đồ trên bàn, sau đó cầm lấy áo khoác nói với tôi.“Tôi đưa cậu tới công ty.”Tôi mở cửa, vậy mà lại bất ngờ phát hiện Anthony đang đứng ở bên ngoài, không thật ra thì là đứng ở cửa phòng đối diện. Anh cũng thấy tôi, ánh mắt sáng lên, vui vẻ tới gần tôi chào hỏi.“Du Hảo, buổi sáng tốt lành.”Tôi nhìn người người mặc áo nhân viên chuyển nhà đang mang đồ vào nhà đối diện, có chút ngạc nhiên hỏi Anthony “Chuyện gì…”“Tôi mua căn phòng đối diện, từ hôm nay chúng ta đã là hàng xóm rồi.” Trông anh thoạt nhìn có vẻ rất cao hứng, nói lời này cơ hồ còn hận không thể hoa chân mua tay phụ họa.“Ha ha.” Tôi không biết nên nói gì thực sự không hiểu cái nơi chỉ có hai tầng xập xệ này đến tột cùng có cái gì đáng giá khiến anh phải hưng phấn như vậy, không lẽ có thầy địa lý nào nói cho anh nơi này là thiên bảo phúc địa, đại cát đại lợi sao?Lúc này Kiều tứ đã bước ra, cậu đứng sau tôi hỏi “Sao lại đứng ở cửa chưa đi?” Sau đó mới thấy cũng có chút kinh ngạc “A, Anthony, sao cậu lại ở đây?”Tôi đành quay đầu giới thiệu “Cậu tới đúng lúc lắm, giới thiệu hai người với nhau luôn, từ hôm nay trở đi hai người chính thức là hàng xóm.”Không biết có phải cảm giác của tôi lầm rồi hay không, trong nháy mắt, sắc mặt Kiều tứ lẫn Anthony đều trở nên vô cùng khó phòng nhỏ bé của tôi trở nên vô cùng chật chội. Vốn dĩ là không gian của một người, bỗng nhiên nhét vào ba kẻ to con, nói không chật mới là nói cảm thấy thở cũng trở nên phí sức Kiều tứ và Anthony một chút cũng không nghĩ thế, hơn nữa Anthony còn nhất định ngày ngày ngồi ngốc ở nhà tôi, cho đến khi tôi lên giường đi ngủ mới chịu khi đến giờ cơm, Anthony đều hiển linh đúng giờ ấn chuông cửa. Hôm nay anh bưng tới một nồi súp. Từ sau lần tôi khen ngợi trù nghệ của Kiều tứ, Anthony liền tích cực tỏ vẻ mình cũng thập phần am hiểu chuyện bếp núc, nhất định muốn tôi nếm thử chút thủ nghệ của nhìn cái nồi trong tay Anthony tự xưng súp nấm gì đó, da mặt mỏng có chút vặn vẹo. Nói thật, Anthony một chút thiên phú cũng không có, nhưng đối diện với đôi mắt tràn ngập mong chờ kia, tôi một câu khó nghe cũng không nói ra được, chỉ có thể trái lương tâm mà khen ngợi “Ngon lắm!”Hậu quả là Anthony như nhận được sự cổ vũ, mỗi ngày đều làm một món mang sang tứ đứng một bên nhìn sắc mặt tôi, vui sướng khi người ta gặp họa, cười tôi tự làm tự hung hăng trừng cậu một bữa tối, tôi lấy một bát to đặt trước mặt Kiều tứ, sau đó tự tay múc cho cậu một bát súp nấm đầy.“Ngàn vạn lần đừng lãng phí lương thực” Tôi cắn răng tứ khiêu mi, liếc tôi một cái, sau đó mặt không đổi sắc đem trọn bát súp ăn đẩy cái bát sạch đáy cho tôi xem, cười khiêu khích “Thật sự rất ngon, cậu nhất định cũng phải ăn nhiều hơn một chút, ngàn vạn lần đừng phụ tâm ý của Anthony.”Anthony ở một bên khẩn trương nhìn than thầm một tiếng, đem cả bát súp đó rót vào bụng, sau đó lau miệng nói “Quả thực rất ngon.”Anthony là một người tốt hiếm thấy, anh và Kiều tứ không giống nhau, cho nên tôi sẵn sàng lừa duy nhất một mình của tôi là giả, nhưng vui vẻ của anh lại là thật. Mà thứ tôi có thể cho anh, chẳng qua cũng chỉ là sự vui vẻ đơn giản như vậy người khác cười, chung quy so với nhìn người khác khóc vẫn đỡ hơn. Tôi nghĩ như mau đã tan ca, sếp của tôi gọi tôi vào văn phòng.“Tan ca đừng đi đâu hết, theo tôi đi tiếp khách.” Hắn ra vẻ sợ hãi “Sếp bảo tôi cướp công việc của trợ lý, tôi sợ cậu ấy truy sát mình.”Đây vốn là việc của trợ lý của hắn, hiện tại tôi một cước chen vào, chỉ chọc cho người ta oán mỉm cười, cười như có như không “Cậu không phải sợ, nếu cậu ta muốn trả thù, tôi sẽ bảo hộ cậu.”Tôi mỉm cười “Ồ, kỵ sĩ của tôi.”Sếp cũng cười. Hắn nói “Trợ lý của tôi gần đây đang yêu đương cuồng nhiệt, hôm nay là sinh nhật bạn gái cậu ta, quân tử phải giúp người hoàn thành ước vọng, tôi không muốn quấy rầy.”Tôi gật gật đầu “Đúng đúng, người đang yêu có đặc quyền, còn người độc thân như tôi xứng đáng bị giáng thành tráng đinh.” Tráng đinh người hầu là thanh niên còn trẻ, khỏe mạnhSếp đưa cho tôi vài tờ tư liệu “Tôi sẽ trả công hậu hĩnh.”“Có thế chứ, tôi cảm nhận được một chút an ủi rồi đấy.” Tôi ta có tình yêu, tôi có ta có sinh mệnh, tôi có không cần phải hâm mộ người ta, phải không?Tôi cứ hồ đồ nghĩ, theo sếp đi tăng ca kiếm phương là người quen, chính là người cách đây không lâu đàm phán thành công với công ty tôi, quái nhân tiên và quái nhân tiên sinh đều chịu sự giáo dục kiểu phương Tây, cũng chẳng dùng đến phương pháp “Cảm tình sâu xa, một lời phiền muộn”, chỉ gọi đồ ăn rồi liền bắt đầu thảo luận chuyện hợp tác. Phương pháp này chính là phương pháp của những người làm ăn, vào bữa là phải trăng sao chán chê say bét nhè ra mới bàn chuyện hợp đồngSếp đã chuẩn bị đầy đủ, chốc lát đã chẳng còn chuyện cần tôi. Tôi ngồi một bên buồn chán nói chuyện, cùng thư ký tiểu thư bên cạnh uống quả, tôi say gần đây nhất là chuyện thời đại học, đó cũng là lần đầu tiên tôi chỉ mơ hồ đoán mình sau khi say rượu đã làm ra chuyện gì đó rất xấu, khiến Kiều tứ hôm sau cả ngày xụ mặt, nhưng không ai nói cho tôi biết tôi đã làm cái tới tận bây giờ tôi cũng không dám hôm sau, tôi tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ, chuyện đầu tiên nghĩ đến là, nhiều năm như vậy, tôi rút cục cũng có cơ hội biết được bộ dáng của mình khi say rượu như thế đi tới, thấy tôi đã tỉnh, liền mỉm mặc quần jean, sơ mi trắng, nhàn nhã tùy ý, so với bộ dáng nghiêm túc cẩn thận đứng đắn bình thường rất ngồi dậy, bỗng phát hiện ra toàn thân không một mảnh vải…Tình trạng hiện tại thật sự kinh hãi, tôi đang cân nhắc có nên ứng nghiệm cảnh hét chói tai trong phim hay không, hoặc là, người nên hét chói tai phải là sếp đại nhân của hỏi “Đêm qua tôi đã làm cái gì?”“À, đêm qua…” Ký ức về đêm qua của hắn chắc chắn còn, nhưng lại lắc đầu với tôi “Tôi nghĩ cậu không muốn biết đâu.”“Tệ nhất cũng chỉ là giết người.” Tôi lơ đễnh nói “Để tôi đoán đi, tôi đi giết ai? Thật ra tôi căm thù cái tên mập bên bộ phận nhân sự lâu lắm rồi.”Sếp nói cho tôi biết, đêm qua tôi uống rất nhiều rượu liền chạy đi toilet, khi trở về cước bộ đã lảo đảo, quái nhân tiên sinh hảo tâm dìu tôi, không nghĩ tới tôi đột nhiên đẩy ông ta vào tường, sau đó đè ra hôn.“Ông trời ơi…” Tôi che vậy mà lại làm ra cái loại sự tình này, tôi thà say rượu không cẩn thận lộn cổ ngã xuống cầu thang, đập đầu cho phọt cả óc ra còn hơn như thế này. Quái nhân kia tính tình cổ quái như vậy, nếu ông ta vì thế mà trở mặt, tôi chết trăm lần cũng không đủ.“Còn chưa dừng lại ở đó.” Sếp ngẩng nhìn tôi cười “Tôi cùng với cô thư ký kéo cậu ra, ai ngờ khí lực cậu lại lớn như vậy, tự nhiên đẩy tôi ngã nhào trên đất, sau đó…” Hắn không nói tiếp, chỉ chỉ vào vết thương trên môi nhịn không được than thầm, tôi sinh ra thực mãnh liệt, một đêm đã cướp đi trinh tiết của hai người liền. Anh nghĩ cái gì vậy? *khinh bỉ*“Tôi đưa cậu đến xe, suốt đường đi cậu cứ bổ nhào vào hôi tôi. May là tôi tay lái tốt, nếu không hôm nay tin tức tai nạn của chúng ta đã lên bản tin hằng ngày rồi.” Sếp nói như kể chuyện tôi cúi như muốn đục đất mà chui vẫn không chịu buông tha, tiếp tục nói “Cậu còn nôn mửa ở nhà tôi, nôn hết lên người tôi, còn làm hỏng cả một tấm thảm của tôi nữa.”Tửu lượng của tôi quả thực kém kinh người.“Tất cả những việc này, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Tôi vùi mặt vào chăn hổ thẹn ngồi xuống bên giường, chậm rãi lặp lại lời tôi “Nhất định sẽ chịu trách nhiệm?”“Đúng vậy” Tôi gật đầu “Tất cả tổn thất, tôi chịu trách nhiệm hết.”Sếp sờ sờ vết thương trên môi mình cười “Vậy là tốt.”Cũng may hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm. Sếp lái xe đưa tôi về nhà, còn cẩn thận theo tôi lên lầu.“Chẳng lẽ anh sợ tôi không tìm thấy cửa nhà? Tôi tỉnh rượu lâu rồi.”Sếp cười cười không đáp, vẫn đi theo sau tôi, có chút hứng thú quan sát hành trước cửa nhà mình, tôi đứng lại, quay đầu nhìn. Không lẽ hắn còn muốn tôi mời hắn vào nhà uống một tách cafe? Vậy thì phải khiến hắn thất vọng rồi, nhà tôi chỉ có nước lọc lại nghiêm trang “Tôi muốn cẩn thận nghe cậu rút cuộc muốn chịu trách nhiệm với tôi như thế đành cam chịu số phận mở cửa mời hắn vào quả vừa vào nhà đã thấy Kiều tứ ngồi trên sofa, nghe tiếng mở cửa, xoay đầu cực ra là tôi, Kiều tứ đứng bật dậy, kích động “Du Hảo, đêm qua cậu đi đâu? Tôi đã gọi điện thoại cả đêm đấy!”Tôi bị cậu dọa tới mức sợ lui về sau nửa bước, vừa vặn đụng vào sếp đứng sau. Hắn đỡ tôi, để tôi đứng vững nói với Kiều tứ “Đêm qua tôi uống say, ngủ lại nhà cấp trên.” Tôi chỉ chỉ cấp trên’ đứng bên tứ nghe vậy, lông mày lập tức dựng thẳng, cậu lớn tiếng hỏi “Cậu uống say?” bộ dáng vừa tức giận vừa đáng sợ “Cậu dám uống say!”Bộ dáng cậu lúc này thực đáng sợ. Kiều tứ luôn cười mỉm, khi tức giận hóa ra dọa người như vậy. Tôi nhất thời tắc họng không nói ra tứ bình tĩnh lại một chút mới hỏi “Đêm qua uống say, cậu có…”Cậu còn chưa dứt lời tôi đã biết cậu muốn hỏi trộm liếc vết thương trên môi sếp, bị hắn phát giác, dịu dàng cười với tôi một nói “Hôm nay có chút không tiện, anh về trước có được không.”Sếp quay sang nhìn Kiều tứ sắc mặt không vui, gật đầu với tôi “Cậu không được quên những lời mình đã nói.”Tôi không ngừng gật đầu “Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, anh cứ yên tâm.”Cuối cùng sếp cũng chịu cất tứ đã bình tĩnh hơn trước, cậu hỏi “Người vừa rồi là ai, cậu sao lại về cùng anh ta?”“Đó là lãnh đạo trực tiếp của tôi, đêm qua tôi say quá, đành phải ngủ lại nhà anh ta.”Chân mày Kiều tứ nhíu lại, “Cậu rất vô ý, say rồi lại còn tùy tiện đến chỗ đồng nghiệp, vạn nhất có phát sinh chuyện gì…”Tôi giơ hai tay đầu hàng, lớn tiếng chặn lại “Tôi sai rồi!” lại hỏi, “Cậu từ khi nào thăng chức thành mẹ tôi vậy? Hơn nữa, tôi là đàn ông, liệu có chuyện gì phát sinh được?”“Du Hảo, tôi chỉ là lo lắng cho cậu.” Kiều tứ bỗng dịu dàng nhìn tôi, thấp giọng nói.“Ha hả” tôi cười thành tiếng, “Đừng có làm vẻ mặt đó kẻo tôi lại nghĩ cậu thích tôi đấy.”Chỉ khi theo đuổi người khác cậu mới có biểu hiện nhu tình như nước ấy ngờ Kiều tứ thấp giọng chửi thề một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, gằn từng tiếng, “Không sai, Du Hảo, tôi thực sự thích cậu.”Tôi lập tức cười không nổi, nghi nghờ có phải mình nghe nhìn chằm chằm Kiều tứ, hi vọng nhìn được một chút sơ hở trên gương mặt cậu.“Kiều tứ, cậu đùa tôi đấy hả.”Kiều tứ bất đắc dĩ buông thõng hai tay nói với tôi “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, chỉ là bỗng nhiên phát hiện lòng mình kìm không được. Du Hảo, tôi rất nghiêm túc.” Ngày hôm sau chuông cửa nhà tôi bị người ta ấn không kia lúc đầu còn có chút kiên nhân, chuông vang hết một lần cách một lúc mới ấn tiếp, lúc sau lại nóng nảy, ngón tay giống như dính vào cái nút chuông nhà tôi, một khắc cũng không chịu bỏ với tiếng chuông vang lên còn có cả di động của nhiên là Kiều không tình nguyện rời giường, đi chân trần ra mở cửa cho ấy đứng ở cửa nhìn tôi, sắc mặt âm tình bất định. Âm tình bất định tâm tình không ổn định, biến hóa vô thường, trước mặt người khác không thể giữ vững bình tâm hòa khí.Khó thấy bộ dáng này của cậu nha!Kiều tứ có một điểm rất không tốt, hỉ nộ không hiện trên mặt, vĩnh viễn một biểu tình tựa tiếu phi tiếu, ai cũng không biết được cậu tiếu lí tàng đao còn che giấu yêu hỏi “Mới ngủ dậy sao? Hôm qua đã nói tám giờ sẽ qua đón cậu rồi mà.”Tôi che miệng ngáp liền ba cái, thuận miệng đáp cho có lệ “Vậy à? Cậu đã nói thế à? Ngại quá, tôi quên mất.”Kiều tứ nhướn mày, dường như có chút ngạc nhiên. Nhất định là bởi vì tôi chưa từng nói với cậu bằng giọng như vậy, đổi lại là Du Hảo trước kia đã sớm hận không thể quỳ gối cầu xin sự tha thứ của cậu không không, đổi lại là Du Hảo trước kia, lời của Kiều tứ chính là khuôn vàng thước ngọc, không đời nào có chuyện để cậu phải chờ đợi như mặt chưa rửa, răng chưa đánh, lục tìm túi khoai chiên an vị ngồi trên salon xem tứ thấy tôi lấy điều khiển, nhanh tay giật cau mày giục “Còn xem TV nữa? Mau, đi thay quần áo đi, chúng ta đến muộn rồi.”Lúc này trên màn hình TV vừa vặn xuất hiện hình ảnh của bộ phim, nữ chính bi ai nhìn nam chính, rưng rưng lắc đâu “Đã quá muộn, tất cả đều quá muộn rồi.”Tôi không nhìn cậu, nói “Tối hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, tôi muốn ở nhà xem phim truyền hình.”Hôm nãy sẽ xảy ra đại kết cục, lần sau phát lại còn phải chờ đến ngày tháng năm nào, ai biết được đến lúc đó tôi còn sống hay không tứ không nhắc lại nữa, cậu nhíu mày nhìn tôi như đang đánh giá một người xa mặc kệ hai mắt một lòng toàn bộ đặt lên TV, lúc này là cao trào của bộ phim, nam nữ chính phân phân hợp hợp bao nhiêu năm, rút cục nữ chính đã chán nản, quyết định ở bên người thời điểm cuối cùng, hai người bọn họ có gương vỡ lại lành hay không? Vậy phải xem biên kịch sắp đặt như thế buồn chán ngẩng đầu, Kiều tứ vẫn ở một bên không rời hỏi “Không phải muộn rồi sao?” Sao vẫn còn chưa tứ nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười. Cậu ngồi xuống bên cạnh hỏi “Du Hảo, cậu đang giận tôi sao?”Tôi ngạc nhiên nhìn cậu “Không, tôi không giận cậu.” Cậu thì có gì để đáng tôi phải tức giận quả Kiều tứ lại làm bộ dạng giống như cái gì cũng biết “Là bởi vì Lilith phải không?”Hắn cười nhìn tôi, như cha mẹ bất đắc dĩ nhìn đứa con giận dỗi “Lilith có chút tính tình của đại tiểu thư, nhưng nể mặt mũi của tôi, cậu nhân nhượng một chút được không?”A, cậu không nhắc tới tôi hình như cũng quên mất cô bạn gái mới này của Kiều số bạn bè đông đảo của Kiều tứ, cô nàng thực sự không hề đáng yêu chút nào. Lần đâu tiên gặp cô nàng là ở trong một quán bar, Kiều tứ cùng bạn học tụ họp. Cô nàng ngồi nửa ngày bỗng nhiên kêu đói bụng, làm nũng với Kiều Tứ, nói là muốn ăn cơm rang hải sản. Kiều tứ khó xử, trong quan bar có quần ma loạn vũ, sao có được cơm rang hải sản cho cô còn cách nào, cuối cùng vẫn là tôi đội mưa chạy hai con phố mua cho cô nàng, kết quả vừa ăn được một miếng đã chê cơm nguội, tính tình tiểu thư lập tức phát tác, cả đĩa cơm rang đó rơi hết lên người còn không ngừng khúm núm giải thích với cô nàng thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi không chú đó tôi lê một thân cơm rang hải sản về nhà, nửa đêm phát sốt, chỉ nói chật vật thôi còn chưa đủ, phải là rất rất rất rất chật tôi hiện tại biến thành bộ dạng này cũng không phải là vì cô nàng, cô nàng chưa có năng lực lớn như vậy vận mệnh vô tình trêu đùa sao tôi cũng lười nói với Kiều tứ, đành mặc hắn muốn nghĩ thế nào thì sao, tôi cũng sắp chết cùng tôi vẫn phải ngồi trên xe Kiều thật sự bị cái khẩu khí tức giận như đứa trẻ kia dọa ở vị trí kế bên ghế lái, tôi chống cằm nhìn phong cảnh thành phống ngoài cửa sổ xẹt qua, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô khi biết mình sắp chết, toàn bộ thế giới của tôi dường như đã phai màu, chuyện gì cũng chỉ như uống nước lã, nhạt nhẽo hết hoài nghi phải chăng là trái tim của mình đã chết trước cả cơ thể, trong khoảnh khắc bác sĩ công bố vận mệnh của mình, trái tim kia đã bị sấm sét giữa trời quang giáng cho một đạo hóa thành tro đã không còn là tôi nữa này, tại đây, chỉ còn là một cái xác không hồn tên Du sân tennis, Lilith đã tới trước, bên cạnh cô nàng còn có một người đàn ông tứ giới thiệu với tôi “Đây là anh họ của Lilith, Anthony, tháng trước mới từ Mỹ trở về.”A, năm nay liệu còn có người Trung Quốc nào dùng tên Trung Quốc nữa không?Tôi có lẽ phải theo trào lưu thôi, chọn một cái tên ngoại quốc cho mình, khiến cho người gọi vừa nghe xong đã giật nảy, nhớ mãi không như thế nào thì hay nhỉ? Napoléon vẫn chưa phải đặc biệt, dường như còn có chút lỗi thời, vậy thì Obama đí, tên này chắc hẳn hot đến khi chết, tôi có thể bảo người ta khắc trên bịa mộ của mình hắn là một người Trung Quốc, nhưng tến tiếng Anh của hắn là Obama. Sắp chết mà hồn nhiên gớm =~Tôi thiên mã hành không cả ngày trời, đến khi tinh thần hồi phục lại, chàng thanh niên tên Anthony tay phải đã vươn ra hơn nửa ngày, vẻ mặt thập phần xấu hổ. Phi mã hành không ngựa thần lướt gió tung mây, ở đây ý nói anh thả thần trí theo gió đóTôi vươn tay tùy tiện nắm lấy, miệng liền nói “Xin chào xin chào, tên tôi là Obama.”Kết quả ba người đồng loạt nhìn chằm chằm tôi, biểu tình gì cũng có,A, không tốt rồi, nghĩ đến mức nhập thần kết quả lại nói luôn ra cười cười với bọn họ, lộ ra một hàm răng rắng “Đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ đùa một chút, đùa một chút thôi.” Tôi sắp chết sĩ nói với tôi “Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi.”Tôi giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngồi ngây tại ngày sau bác sĩ mới ngẩng đầu, thấy tôi vẫn còn ngồi đấy, lông mày nhíu lại “Vẫn chưa đi sao?”Vẻ mặt không kiễn nhẫn, giống như thấy ruồi bọ bu quanh bánh ngọt ô mai vậy. Biểu tình kia giống như đang nói thời gian eo hẹp, sao vẫn còn chưa chạy nhanh về nhà mà chuẩn bị hậu sự?Tôi hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi bệnh viện, đầu óc vô cùng mờ sắp chết rồi. Trong đời còn chưa có một chuyện tốt nào phát sinh mà tôi đã phải chết sao?Tôi dừng lại giữa dòng người đi đường qua lại, bi ai đến muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra tên Du Hảo. Người tốt bụng Du người gọi tôi là người tốt bụng, bởi vì từ trước đến giờ tôi luôn nhẫn nhục chịu khó, chỉ cần nhờ vả sẽ sẵn sàng đáp như năm đó từ trung học lên đại học, tôi rõ ràng đã nhận được thư trúng tuyển, nhưng mẹ lại nói với tôi “Trong nhà không còn nhiều tiền, Du Thiếu con nhỏ, anh đừng có mong.”Kỳ thật tôi biết, bà bất ấy em trai học năm hai trung học, trong nhà chỉ có thể cung cấp đầy đủ cho một sinh viên, mà bà muốn để em trai học đại lòng tôi rất muốn tiếp tục đi học, nhưng rồi chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi miễn cưỡng mỉm cười hạ giọng “Vâng, không sao, con cũng không nghĩ đến.”Tôi vừa đi làm vừa ôn tập, cuối cùng cũng kiếm đủ học phí, hai năm sau mới đi học đại năm đại học, toàn bộ công việc trong phòng ký túc từ rửa bát, nấu cơm, kể cả sáng sớm chạy đi giặt quần áo cũng đều do một mình tôi đảm nhiệm. Từ đó bọn họ có thói quen coi tôi thành chân chạy vặt, bởi vì tôi luôn yên lặng làm tốt, bọn họ cư nhiên đều bỏ qua hết thảy đạo lý hiển nhiên, ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không buồn chính là một người tốt bụng như vậy, xá dĩ vi nhân, vô tư dâng kính, quan trọng nhất đó là chưa từng oán hận dù chỉ một luôn nhẫn nhục chịu đựng, vĩnh viễn đứng ở trong góc nhỏ im lặng mỉm cười chờ đợi, nhưng đầy bụng chua kia, nếu cảm thấy tủi thân, vẫn còn có thể tự an ủi mình người tốt luôn được báo đáp. Vậy mà bây giờ, tôi sắp đứng trên con phố tấp nập, cuối cùng cũng cười không xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn phải về làm có thể chết, công việc lại không thể bỏ bi ai. Thật thất khi tan ca, Lucy cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi tới, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn tôi, cười “Du Hảo, giúp một chút nhé, ngày mai phải nộp rồi.”Lúc đó trong đầu tôi vẫn còn trống rỗng, tôi nói “Nhưng ngày mai tôi cũng phải nộp bản kế hoạch.” Đó là nhiệm vụ đầu tiên sếp mới nhậm chức giao cho bĩu môi, dường như không vui. Cô nàng hơi hơi cúi người, lộ ra biểu tình của cô gái nhỏ, hai tay chắp thành chữ thập trước ngực, nũng nịu nói “Xin cậu đấy, người ta tối nay có hẹn với bạn trai. Cậu giúp tôi một lần này thôi, được không?”Tôi còn chưa kịp cự tuyệt, Lucy đã cười duyên quay người rời gái trong công ty sai bảo tôi dường như đã thành thói quen rồi. Mỗi lần có người nhờ vả, tôi chỉ có thể ngượng ngùng mà cự tuyệt. Thế rồi không biết là ai khai mào, về sau ai cũng biết Du Hảo là một người tốt bụng, nếu có công việc gì không kịp làm, chỉ cần giao cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ làm thay lúc tôi vì giúp các cô ấy làm mà phải trì hoãn chức vụ của chính mình, bởi vì thế, tôi bị sếp cũ mắng không ít mà hiện tại tôi sắp chết, không biết còn sống được mấy ngày nữa. Tôi không cần phải ủy khuất chính mình mà lấy lòng người khác nữa, dù sao cũng đâu có ai nhớ được lòng tốt của đó nói như thế nào nhỉ? Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ. Người hiền lành bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡiBọn họ ức hiếp tôi chẳng qua chỉ vì tôi thành thật yếu đuối mà thôi. Đem tôi dẫm đạp dưới chân quá lâu mà quên mất tôi cũng có thể đứng lên, cũng có cái đầu bình thường như bọn đó, tôi chỉ làm bản kế hoạch của mình, sau đó lên giường đi ngày thứ hai, nét mặt Lucy vô cùng rạng rỡ, chắc hẳn cuộc hẹn tối hôm trước thập phần vui nàng đi tới, cầm văn kiện hôm qua đặt trên bàn tôi lên, một bên mở ra xem một bên hỏi tôi “Làm xong rồi sao? Có viết sai chỗ nào không…”Nói được nửa câu, cô nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi “Sao lại trống thế này?” Sắc mặc đã có chút bối trả lời “Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rồi sao, tôi không rảnh.” Cô nghĩ tôi đang đùa hay sao?Lucy sửng sốt, sắc mặt thoắt xanh thoắt hồng lại thoắt cái trắng khắc đó tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi thực sự rất thích cái vẻ mặt phong vân biến sắc này của cô nàng hé miệng, tự hồ muốn nói lời gì đó không êm tai, tôi lạnh lùng liếc một cái, cô lập tức im phẫn hận trừng tôi một cái, cuối cùng không cam lòng xoay người rơi đó, Lucy bị sếp mới gọi vào văn phòng ba mươi phút, sau khi đi ra lập tức chạy vào toilet khóc thêm nửa tiếng nữa, cả ngày mắt sưng lòng tôi vô cùng sảng khoái, giống như ác khí tích tụ nhiều năm rút cuộc cũng được xả ra một nghĩ, hóa ra làm người xấu lại vui vẻ như thế, vậy mà đến giờ tôi mới biết quyết tâm về sau sẽ làm một người chỉ vì tư lợi của tiếc, “về sau” của tôi quá ngắn hôm sau trong cuộc họp bỗng sếp phá lệ, thuận miệng khen tôi một câu, nói bản kế hoạch tôi làm trật tự rõ ràng, cẩn thận chu cũ chưa bao giờ khen tôi trước mặt mọi người. Ông ta không thích tôi, bởi vì tôi luôn kéo dài công việc, tính tình lại khúm núm, lại còn không biết nói chuyện, thật sự không có một điểm nào khiến người ta yêu mới từ tổng công ty tới từ tuần trước, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính cách phóng khoáng, làm việc dưới tay anh ta chỉ cần năng lực là ra anh ta biết thưởng thức chẳng có gì để vui vẻ cả, tôi một chút cũng không cười vẫn phải tới nhà, Kiều tứ gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói “Du Hảo, mai là thứ sáu, cùng đi đánh quần vợt đi.”Có một việc quên chưa nói, tôi thầm mến Kiều tứ, từ hồi đại học đến tứ tên thật cũng không phải là Kiều tứ, cậu ấy họ Kiều, khi sắp xếp thứ hạng trong phòng cậu ấy là lão tứ, mọi người đều gọi cậu là Kiều lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng cho tới tận bây giờ cậu ấy vẫn luôn đối xử với tôi như em trai. Cậu ấy chỉ cần tùy tiện cười với tôi một cái, tâm tình tôi liền lay động, không tự chủ rõ cậu ấy chỉ đem tôi theo như tùy tùng, cậu cùng bạn bè chơi bóng, tôi chỉ có thể ngồi ở một bên thay bọn họ kiểm bóng. Mặc dù thế, tôi vẫn luôn vui mừng vô hạn, thỏa mãn vô hiện tại, tôi lại không có cái loại tâm tình niềm vui gì địch lại được bóng ma tử vong tự giễu ý nghĩ của mình, tương lai không còn dài, thời gian đối với tôi thật sự rất quý giá, tình yêu say đắm đối với cậu ấy đành phải dừng lại ở là tất cả đều vui vẻ, phải không?Tôi nói với Kiều tứ “Không, ngày mai tôi không rảnh.”Ngày hè mặt trời lớn như vậy, tôi thà rằng nằm dài trên salon xem tivi, ít nhất nội dung đặc sắc của bộ phim kia cũng có thể khiến lòng tôi nhẹ đi một tứ dường như đang cười, cậu hỏi “Hử, có chuyện quan trọng gì sao?”Bao năm qua, chuyện quan trọng nhất đối với tôi chính là cậu ấy, cậu đương nhiên cho rằng tôi sẽ tùy thời tùy lúc luôn đợi mệnh.“Ngày mai đài truyền hình sẽ phát bộ phim truyền hình mà tôi thích nhất cả ngày, vậy có được tính là quan trọng không?”“A, Du Hảo,” Kiều tứ thấp giọng cười khẽ, “Vài ngày không gặp, cậu trở nên thú vị rồi đấy.”Cậu ấy lại cho rằng tôi đang nói giỡn. Trời đất chứng giám, thành thật trung hậu như tôi, từ nhỏ đến lớn, thật sự đến tận bây giờ vẫn chưa đùa giỡn với người nào cả.“Được rồi, tám giờ ngày mai tôi qua đón cậu, đừng ngủ quên nhé.”Cậu cúp điện đương nhiên sẽ không gọi lại giải thích với cậu, tôi thực sự không muốn có gì liên quan đến tôi chứ. Đợi đến khi tôi ở bên ngoài bình tĩnh mới lên lầu, quái nhân kia đã trở ngốc căng thẳng đến nỗi nói chuyện cũng không lưu loát, cô bé hỏi tôi “Phải làm sao bây giờ? Để người ta chờ lâu như vậy không tốt phải không?Tôi trừng cô bé một cái “Sao không gọi cho tôi?” Được lắm được lắm, xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Xuất sư vị tiệp thân tiên tử trích từ câu “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm” trong bài thơ Thục Tương của Đỗ Phủ, ý chỉ những người có chí lớn trong tâm, chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo cho đại sự nhưng gần đến lúc quan trọng lại không may tạ thếCô bé bộ dáng như sắp phát khóc “Em căng thẳng quá nên quên mất.”Tôi đành tốt bụng vỗ vai an ủi “Quên đi, dù sao cũng không còn chuyện của cô, là lỗi của tôi.”Lúc thư ký đưa chúng tôi vào văn phòng gặp quái nhân, tôi ngây người mất năm giây mới lấy lại được tinh ngồi ở kia, chính là tiên sinh lang thang đầu óc không bình thường tôi gặp ở dưới ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên không sao phản ứng của tôi cực nhanh, lập tức bay đến trước mặt ông kích động hỏi.“Một nguyện vọng của ông vẫn còn hiệu lực chứ?”Tôi lấy được hợp đồng quyền đại lý như thế quả thực là một truyền kỳ!Sếp hỏi tôi lập được công lớn, muốn được thưởng gì. Tôi gần như cả người dính chặt vào ghế xoay trước mặt hắn, hữu khí vô lực nói.“Vì ông chủ phục vụ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”Gay go rồi, thái độ của tôi đối với sếp hình như ngày càng tùy ý. Vạn nhất một ngày nào đó không cẩn thận chọc hắn nổi giận, hắn đuổi tôi cuốn gói cút đi, đến lúc đó nên làm sao? Tiền nhà chưa đóng, khách sạn thì không ở được, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ chờ chết mà may sếp tựa hồ không để ý thái độ lười nhác kia của tôi “Hình như cậu rất mệt?”“Vậy sao?” Tôi không tập trung nhiên là mệt rồi, bởi vì tôi sắp chết ai biết được mấy ngày nữa mình sẽ chết mà còn có thể cả ngày vui vẻ sảng khoái, tinh thần phấn chấn được chứ.“Tôi có một trái tim già cỗi” Tôi nói, “Nó không thể cũng không muốn tiêu phí quá nhiều khí lực.”“Cậu chỉ mới hơn hai mươi,” Sếp nhắc nhở, “Cậu ngay cả tóc bạc cũng chưa có lấy một sợi, nhanh như vậy đã già sao?”Đúng vậy, có người sống đến chín mươi chín tuổi, bốn mươi tuổi vẫn có thể chối là chưa già. Nhưng mà tôi thì sao, hai mươi chín tuổi cũng không thể sống đã già đề nghị “Muốn nghỉ một thời gian không, nghỉ ngơi một chút?”Vốn là ý tốt, nhưng tôi nghe xong lập tức sợ tới mức cứng cả người, cái đầu như tượng trông lắc nguầy nguậy “Không không không, tôi không nghỉ đâu.”Nghỉ làm gì chứ, tôi đây chính là một kẻ nhàm chán, ngồi trong nhà nếu không có việc gì làm chỉ còn có thể lết đến bên quyển lịch chậm rãi chờ đến ngày chết mà không phải là nghỉ ngơi, đó là giày nở nụ cười “Chưa từng gặp người nào như cậu, cho nghỉ lại không muốn.”Tôi ngượng ngùng “Đúng vậy, tôi trời sinh ngoại tộc, trăm năm khó gặp một người, không thể so sánh với phàm phu tục tử.”Trầm ngâm một lát, sếp mới lên tiếng “Vậy thì tăng lương nhé. Không ai lại không thích tăng lương.”Tôi thất vọng đáp “Được.”Được, đây là kết quả tốt nhất tôi có khả năng lấy được, không thể tốt hơn nhất khi tôi chết, có thể học theo nhân vật trong phim ảnh vung tiền chạm trổ hoa văn lên giường, gối lên hoàng kim đi tìm cái quy cũng không thể bảo tôi ở trước mặt sếp khóc rống lên nước mắt chảy ròng ròng bi ai khẩn cầu hắn, hiện tại tôi cần nhất, chỉ là một vị thần y diệu thủ có thể khải tử hồi năm nay, ai có thể quản được ai sống ai chết tối về tới nhà nhận được cuộc điện thoại lạ, nghe mới biết, hóa ra là lạ, anh ta là bạn của Kiều tứ, gọi điện thoại cho tôi làm gì?Đầu tiên anh ta nói “Tôi nghĩ phải thông báo cho cậu biết, vết thương của tôi đã lành rồi.”Cũng phải lành thôi, dù sao có phải chấn động não đâu mà giả mù sa mưa vui vẻ thay anh ta “Thật tốt quá, hôm đó thực xin lỗi.”Đến đoạn này, cuộc trò truyện lẽ ra nên chấm dứt rồi, tôi với anh ta đâu có những năm tháng tranh vanh để cùng nhau hồi ức anh ta dường như còn có lời muốn nói, tôi chờ nửa ngày, anh ta vẫn thủy chung không nói thành thế tôi tốt bụng hỏi “Còn chuyện gì khác không?”Xấu hổ hồi lâu, anh ta rút cuộc cũng nói ra “Không phải cậu đã nói chờ vết thương của tôi lành lại sẽ mời tôi ăn cơm sao?”À, hóa ra là chuyện anh ta không nhắc tới có lẽ tôi cũng quên mất chính mình đã nói những lời ta ở nước ngoài lâu năm, đại khái có lẽ đã quên mất Trung Quốc còn có “lời khách sáo” như vậy ta đã gọi điện thoại đến tận nhà thúc giục, bây giờ sao còn có thể không biết xấu hổ mà nói Ôi ngại quá, hôm đó tôi chỉ thuận miệng nói lẽ tôi nghĩ lâu quá, Anthony cho rằng tôi không muốn. Anh ta có chút sốt ruột.“Kỳ thật tôi cũng có thể mời cậu.”Ô, tự động dâng đến cửa hả. Tôi làm bộ từ chối “Thật ngại, việc này sao có thể…”Anh ta vội vàng nói “Không ngại đâu, không ngại đâu.”Bộ dáng khẩn trương của anh ta khiến tôi suýt bật cười, trên đời sao vẫn còn người ngốc như vậy mời tôi đến nhà hàng Hồng Chủy Điểu ăn bữa Chủy Điểu trong phim ảnh chính là loại nhà hàng trên bàn đốt nến bạch lạp, trong ly thủy tinh cắm hoa hồng, còn có người đứng bên cạnh không ngừng kéo violong réo hoài nghi phải chăng vì anh ta mới từ nước ngoài trở về nên không rõ tình huống mờ ám cụ thể hàng Hồng Chủy Điểu trên đỉnh Lộ Sơn, cây tình nhân trong chùa Hỉ Nhạc, còn có hồ ước nguyện ở quảng trường Song Phi, ba nơi này bị một đám nhân sĩ nhàm chán liệt vào danh sách tam đại thánh địa cho tình mà anh ta lại mời tôi đến nơi này…Nhưng tôi không nói chuyện này cho anh ta, loại thành phần tri thức liều mạng kiếm sống mỗi tháng chỉ được mấy ngàn tiền lương như tôi đây chưa từng được có cơ hội đến nơi như thế này tiêu nhiên người đi cùng tôi thì không có vấn đề gì.

tôi sắp chết rồi