Chương 85. Chương 86. Chương 87. Chương 88. Chương 89. Chương 90. Chương 91. Chương 92. Có thể là chính vì vậy Mao chọn Lý làm bác sĩ riêng. Trong đó lãnh tụ Trung quốc muốn tìm thấy những người đối thoại thông minh và có học, đặc biệt hiểu được tiềm năng của mức
Từ một quyết định vội vã, chị Trúc Linh trở thành người từng lỡ một đời chồng. Ảnh: FB Trúc Linh. Điều ngạc nhiên là duyên phận của cả hai chưa chấm dứt khi 9 năm sau đó, trong một lần tình cờ người thân của chị Linh bị bệnh nặng cần gặp bác sĩ tư vấn thì
Download luận văn thạc sĩ ngành quản trị nhân lực với đề tài: Nâng cao chất lượng đội ngũ y, bác sỹ tại Bệnh viện đa khoa huyện Chương Mỹ, cho các bạn làm luận…
Nội dung truyện Bác Sĩ Thú Y Tác giả: Tô Mã Lệ Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Khác Giới thiệu: Lỗ tai Bạch Lê nóng lên, trái tim cũng không an phận mà đập thình thịch, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, ghé điện thoại khẽ thì thào: " Có phải anh Uống say rồi không." "Có uống chút rượu."
Trang chia sẻ với báo Tuổi trẻ: "Có đợt không có cái gì có giá trị nữa, nên em cùng mẹ và em gái đi ra chợ bán tóc lấy tiền cứu cha. Sau đó em đã giấu bố chuyện này vì bố em không bao giờ muốn em cắt đi bộ tóc em yêu quý". Cô nữ sinh nghèo cùng mẹ gồng gánh mưu sinh
Bác sỹ tư vấn cho cặp vợ chồng trẻ vô sinh hiếm muộn. (Ảnh: PV/Vietnam+) Trong khuôn khổ chương trình, bệnh viện sẽ hỗ trợ 10 ca thụ tinh trong ống nghiệm miễn phí cho các cặp vợ chồng vô sinh, hiếm muộn có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.
TKn6. Lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn chớn da thịt mịn màng của Hướng Tình, động tác tiếp theo là một loạt động tác khiêu khích tâm trí cô. Hô hấp của Hướng Tình trở nên dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng, nắm lấy bàn tay không an phận của anh. "Đừng nghịch..." "Không nghịch!" Lục Ly Dã nói xong nâng mặt của cô lên, thân hình thon dài vươn qua bàn ăn hình vuông, cúi người xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của Hướng Tình. Đầu lưỡi ẩm ướt tùy ý tận hưởng hương thơm trong miệng của cô, hấp thu một phần vị ngọt thuộc về cô. Lục Ly Dã giống như là người gặp hạn hán đã lâu, gấp đến mức không thể chờ được nữa. Lúc nhân viên phục vụ đi vào lấy thực đơn, bắt gặp cảnh tượng ân ái bên trong, mặt không khỏi đỏ bừng lên, vội vã lùi ra ngoài. Hướng Tình xấu hổ đẩy người đàn ông trước người ra. "Nồi lẩu sôi rồi, anh mau tránh ra đi, nếu không sẽ bị nước sôi bắn tung tóe lên người." Cuối cùng Lục Ly Dã cũng phải buông đôi môi đỏ mọng của Hướng Tình ra, nâng cằm của cô. "Em giặt giúp anh." "Nghĩ hay lắm..." Hướng Tình cười xì với anh. Nhưng thần xui quỷ khiến thế nào trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh cô giặt áo sơ mi cho anh... Hướng Tình cảm giác cô điên rồi! Khi cô bừng tỉnh lại đã thấy Lục Ly Dã trở về vị trí ngồi và nhìn chằm chằm vào cô cười xấu xa. "Đừng có phí công tưởng tượng, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội cho em giặt đồ giúp cậu đây! Kể cả quần cũng đều là em..." "..." Hướng Tình bị anh nhìn thấu tâm tư nên khuôn mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt. "Ai muốn giúp anh giặt đồ chứ! Anh không biết tự mình làm sao!" Hai người chọn món rất nhanh. Nguyên liệu nấu ăn cũng được bưng lên bàn. Hai người ăn chung nồi lẩu, ăn đến không còn biết trời đâu đất đâu. Hình như Lục Ly Dã thích ăn cay, nhưng mỗi một lần anh ăn cay đều chảy mồ hôi, đến khi ăn xong bữa cơm mồ hôi đã chảy xuống đầm đìa. Mồ hôi làm ướt áo sơ mi màu trắng của anh, khiến nó dán vào thân thể tráng kiện nhưng không làm anh xuất hiện vẻ chật vật và chán nản. Hướng Tình cảm thấy Lục Ly Dã như vậy mới càng chân thực, càng gần gũi hơn. Sau khi ăn xong, Lục Ly Dã đưa Hướng Tình về nhà. Xe ngừng lại ở cửa vào khu biệt thự. Hướng Tình được Lục Ly Dã nắm tay đỡ xuống xe. "Lúc nào mới cho anh đáp án." Hướng Tình suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu hỏi anh. "Nếu như em cho anh đáp án mà anh không chấp nhận được thì sao." Lục Ly Dã sửng sốt nửa giây, sau đó nắm chặt cổ tay Hướng Tình, trầm giọng nói "Anh sẽ cho em suy nghĩ lại." "Tốt lắm!" Bỗng nhiên Hướng Tình nở nụ cười. "Ngày mai sẽ nói cho anh biết đáp án!" Lục Ly Dã híp híp mắt, không chịu buông tay. "Cố ý khiến cho anh đêm nay không ngủ được à." "Nói quá rồi!" Hướng Tình buông tay của anh ra. "Em đi vào nhá!" Lục Ly Dã xuống xe, giúp cô lấy hành lý từ cốp sau ra ngoài. "Anh đưa em vào!" Hướng Tình khẩn trương nhìn anh. "Nếu như ba mẹ em hỏi anh, em sẽ không nói thật được, bây giờ thân phận anh hơi đặc thù, vẫn ít lộ diện thì tốt hơn." Hướng Tình lo lắng thay anh. Sau đó nhận hành lý từ trong tay anh. "Được rồi, cái va li này có thể kéo được, em cũng không tốn nhiều sức lắm." Lục Ly Dã tùy ý đặt một tay lên va li hành lý hỏi Hướng Tình. "Nếu như ba mẹ em hỏi anh, em sẽ nói như thế nào?" "..." Vấn đề này... Hướng Tình suy nghĩ một chút. "Anh nói với ba mẹ anh như thế nào, em sẽ nói như vậy với ba mẹ em!" Lông mày Lục Ly Dã cong lên, hiển nhiên cậu Lục vẫn tương đối hài lòng với đáp án của Hướng Tình. "Chỉ có điều, nếu như ba mẹ em hỏi nghề nghiệp của anh, em cũng không thể nào nói cho bọn họ biết anh là người nằm vùng, cho nên em chỉ có thể nói cho bọn họ biết anh là người lao động tự do, nếu mà nói như thế em nghĩ là từ nay về sau ba mẹ em sẽ buộc một sợi xích trên chân của em, sau đó ban lệnh giam lỏng em, còn dám đi gặp anh sẽ đánh cho tàn phế hai cái chân..." Hướng Tình hăng hái nói. "Được rồi, được rồi, anh không tiễn nữa, em tự đi vào đi!" Lục Ly Dã phất tay với Hướng Tình, ra hiệu cho cô đi đi. Hướng Tình híp mắt nở nụ cười. "Vậy em đi vào trước, bye bye." "Này….. " Lục Ly Dã lại gọi cô. Hướng Tình vừa quay đầu lại liền cảm thấy mắt tối sầm, một cái áo chùm lên đầu cô. Sau đó cô nghe thấy Lục Ly Dã nói. "Ba mẹ em muốn hỏi em đang làm gì, em cứ trả lời như vậy, hiểu không.” "..." Hướng Tình lấy vật trên đầu xuống, liếc mắt nhìn không nói gì. Là cái áo sơ mi trắng trên người của anh. Lúc quay lại nhìn anh thì thấy anh đã lên xe ngồi từ lúc nào rồi. Nửa người trên của anh ở trần nhìn vô cùng rắn chắc. "Anh làm gì thế!" Hướng Tình không nói gì, dở khóc dở cười nhìn anh ở trên xe. "Giặt sạch giúp anh!" Dứt lời, liền lái xe đi ra ngoài nhanh như một cơn gió mạnh, nhanh chóng biến mất ở trước mắt Hướng Tình. "..." Hướng Tình nhìn áo sơ mi trắng trong tay, khóe miệng không nhịn được hiện lên một nụ cười. Đột nhiên nhớ tới hình ảnh anh mồ hôi đầm đìa bên trong cửa hàng lẩu. Cô cầm lấy áo sơ mi của anh, kề sát chóp mũi ngửi một cái, không có mùi mồ hôi của anh, mà chỉ có mùi vị quen thuộc của anh, mùi nam tính chỉ riêng anh có. Hướng Tình cảm thấy mùi vị này... làm cho cô thoải mái, an lòng. Cô nghĩ hay là độc dược của người đàn ông này trong cô thật sự quá sâu! Để tránh ba mẹ của mình nhìn thấy lại vặn hỏi, Hướng Tình gấp áo sơ mi của Lục Ly Dã chỉnh tề, cất vào trong va li. Lúc cô kéo va li về phía nhà của, bỗng nhiên điện thoại di động trong túi vang lên. Là điện thoại của mẹ cô gọi tới. Trong lòng Hướng Tình hơi có chút hoang mang, nhìn chung quanh một cái, xác định không thấy mẹ, lúc này mới yên tâm. Cô nhận điện thoại còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói của mẹ ở trong điện thoại. "Con đang ở đâu, mau mau về đây, có khách tới nhà!" "Con đã đến cửa nhà rồi! Ai tới vậy mẹ?" Hướng Tình hơi tò mò. Khách nào mà quan trọng đến mức cần cô về chứ. Bỗng nhiên Hướng Tình nghĩ đến cái gì, trong lòng cảnh giác hỏi "Mẹ, không phải là con gái mẹ mới lớn đã sắp xếp gặp mặt chứ! Chúng ta không phải là những người đòi hỏi, con sẽ không trở về đâu!" "Con đã có bạn trai rồi, lại còn nói gặp mặt cái gì! Con mau mau về là được rồi!" "…" Hướng Tình sững sờ. "Mẹ, làm sao mẹ biết con có bạn trai, mẹ nói lời này... Này này này …." Cô còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị cắt đứt. Lòng Hướng Tình như lửa đốt, kéo va li đi vào trong nhà. Sao mẹ của cô biết chuyện của cô và Lục Ly Dã, lẽ nào vừa rồi mẹ thật sự nhìn thấy, nếu như sau đó mẹ hỏi đến công việc của Lục Ly Dã, mình sẽ phải trả lời như thế nào, hay cứ nói thừa kế sự nghiệp của cha! Thừa kế sự nghiệp của cha, quyết định như vậy đi!! Hướng Tình liên tục nói những gì đã nghĩ kỹ, lúc này mới kéo hành lý hướng về phía nhà đi đến. Từ rất xa đã có thể nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen đậu trong bãi đỗ xe ngoài trời, biển số xe là sáu số tám. Người này là ai? Giống như là có nhân vật lớn tới vậy. Nhưng tại sao phải nhìn thấy cô. Hướng Tình đầy bụng hồ nghi đi vào trong nhà. "Mẹ, con đã trở về!" Hướng Tình mở khóa cửa, mang theo hành lý đi vào phòng, nhưng khi nhìn thấy người ở trong phòng khách, cô đứng im ngay tại chỗ. Người đến lại là... Morri! Anh ta mặc một bộ âu phục màu xám nhìn rất sang trọng, khiến khí chất cao quý của anh ta càng nổi bật lên. Thân thể cao lớn xoay lưng về phía cửa vào. Ánh mắt dừng lại ở bức ảnh phía đối diện. Mà phần lớn những bức ảnh trên tường đều là hình tự sướng đáng yêu của cô từ nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng có một hai cái là chụp cùng anh của cô, những bức ảnh như thế không có nhiều, số còn lại chính là ảnh gia đình. Nói chung, gần như mỗi một bức hình trên tường đều có thể tìm thấy bóng dáng của cô. Hướng Tình quẫn bách, vội vã ném va li hành lý trong tay xuống, vọt tới trước mặt Morri! Hai tay ôm lấy đầu anh ta, nỗ lực ngăn cản tầm mắt của anh. "Sao anh tới nhà em." Điều này cũng thật là quỷ dị. Morri! Dời mắt từ bức ảnh trên tường xuống mặt Hướng Tình. Bên trong con mắt nâu xẹt qua mấy phần cảm động, liền nghe lấy anh trả lời một cách đương nhiên. "Nhớ em lại tới." "..." Còn không chờ Hướng Tình đáp lại, hai cái tay nhỏ bé ở trên đỉnh đầu đã bị anh gỡ ra, thân thể cao lớn bước về trước một bước, cúi người áp sát cô, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, hai con mắt tỉ mỉ quan sát cô, sau đó nhíu nhíu mày lại. "Hình như khuôn mặt lúc còn bé còn có chút đáng yêu." "Còn không phải sao! Nó lớn lên còn có chút xinh đẹp, tốt hơn so với anh của nó!" Không biết từ lúc nào, Hoàng Ngân đã bưng một cái đĩa hoa quả được tửa sạch từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa tiếp lời Morri!. "Cô." Morri xoay người, cười gọi Hoàng Ngân một tiếng. "Nào, cậu Mạc lại đây ăn chút trái cây đi!" Hoàng Ngân gọi Morri ngồi xuống. "Vâng, cảm ơn cô." Morri nói cám ơn xong liền cất bước về phía cái bàn dài. Hướng Tình không rõ vì sao, liền liếc mắt ra hiệu cho mẹ của mình, Hoàng Ngân không có nhận, chỉ lo chào hỏi Morri. "Hình như cậu Mạc không phải người gốc Hoa." Hoàng Ngân đánh giá Morri ở đối diện một cái rồi cười hỏi. Morri mỉm cười. "Vâng, ông cháu là người nước Anh, bà là người Nhật Bản, mẹ là người Hoa." "... Dòng máu ba nước!" Chẳng trách mặt mũi sâu sắc hơn so với người Hoa phổ thông. Hoàng Ngân đối với người con rể tương lai ở này vô cùng thoả mãn, cười ngoắc ngoắc tay với Hướng Tình đang đứng cạnh tường. "Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không nhanh chóng lại đây nói chuyện với cậu ấy." Hướng Tình còn chưa hiểu chuyện gì, mẹ gọi nên cô chỉ có thể nhăn nhăn nhó nhó đi tới, ngồi ở bên cạnh Morri. "Anh còn không nói cho em biết, vì sao anh lại tới nhà của em đấy! Còn nữa, làm sao anh biết địa chỉ nhà của em." Hoàng Ngân vừa nghe lời này, không nhịn được khiển trách con gái mình. "Sao nói chuyện không lễ phép gì vậy!" "Đến nhà người yêu mình kỳ lạlắm sao." Anh hỏi Hướng Tình. Vẻ mặt chăm chú. Hướng Tình vừa nghe lời, nhất thời có phần cuống lên, liếc mắt nhìn mẹ ở phía đối diện với vẻ nghi hoặc, cô vội vàng giải thích. "Morri, anh đừng nói lung tung, có lẽ mẹ em đã hiểu lầm! Em không phải người yêu anh, anh cũng không phải người em yêu!! Hai chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi..." "Quan hệ bạn bè." Trong con mắt màu nâu của Morri hiện lên mấy phần bi thương, anh lại bình tĩnh hỏi Hướng Tình một câu. " Ở trong mắt em hai chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường." Bị anh ta hỏi hai câu, trong lòng Hướng Tình hơi mê loạn nhưng cô vẫn gật đầu vô cùng khẳng định. Hoàng Ngân giống như là không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, vội vã chen vào khuyên giải. "Chuyện gì xảy ra vậy, có phải hai con có mâu thuẫn hay không Hướng Tình, có chuyện gì từ từ nói." Hướng Tình không hé răng. Ánh mắt Morri dừng lại ở trên mặt của cô, môi mỏng mím chặt, không lên tiếng. Hoàng Ngân thấy tình huống không thích hợp, vội vã tìm cái cớ đi ra ngoà, giành không gian cho hai người trẻ tuổi. "Morri, xin lỗi..." Hướng Tình thấp giọng nói xin lỗi. "Em biết anh vẫn luôn rất tốt đối với em, em cũng rất cảm động, nhưng mà..."
Tác giả Lạt TiêuThể loại Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn InternetTrạng thái FullSố chương 607Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Trong tình yêu, mỗi người có cách thể hiện riêng, từ sự chiều chuộng đến những hành động không đúng, và ngay cả những ý định muốn chiếm đoạt cơ thể người yêu để rồi kết hôn sau. Trong trường hợp của anh, cách chiếm đoạt cô đã khiến cô muốn... trốn chạy và tạo ra một cái chết giả. Nhưng sau khi cô biến mất, anh lại nhận ra cô đã trở thành một điều cấm kỵ trong tâm trí anh. Đúng 4 năm sau, khi họ gặp lại nhau, anh vẫn lạnh lùng và mang trong lòng nỗi hận thù đối với cô. Tuy nhiên, dường như anh đã nhận ra tình cảm thật sự của mình và muốn bắt đầu lại.
Khoảng khắc lướt qua bọn họ, mũi Hoàng Ngân chua sót, nhưng cô không dừng lại, thậm chí là bước chân chạy càng lúc càng nhanh... Thẳng đến chạy vào tàu điện ngầm, đi hướng bệnh viện K, Hoàng Ngân mới thở phào nhẹ nhõm. Không thấy được bọn họ thân mật với nhau, trong lòng cô có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Khi bóng lưng gầy của Hoàng Ngân lướt qua bọn họ trong mưa, Cao Dương Thành vừa nhấc mắt liền thấy được cô. Dù cho bóng lưng nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, nhưng anh cũng có thể xác định, người phụ nữ vừa nãy kia, chính là Đỗ Hoàng Ngân. “Dương Thành, anh đang nhìn gì vậy?” Nguyễn Thuần cười, nhìn theo hướng ánh mắt của Cao Dương Thành, chỉ thấy bóng lưng Hoàng Ngân chạy vào tàu điện ngầm. Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn xem Cao Dương Thành, khó tin nói, "Hai người vẫn còn bên nhau?" Cao Dương Thành thu hồi ánh mắt âm u, khóe miệng biểu lộ ý cười khó hiểu, lắc đầu, "Không, không còn nữa." Từ khi cô nói, từ khoảng khắc cô muốn làm tình nhân của anh, giữa bọn họ, liền chỉ còn lại quan hệ giao dịch mà thôi! Quan hệ này cứ như vậy đơn giản, rõ ràng như vậy mà thôi!! Đỗ Hoàng Ngân cô có thể phân biệt mối quan hệ này rõ ràng đến như vậy, vậy anh, tự nhiên cũng không nói gì được nữa. Trò chơi mèo vờn chuột, trọng yếu nhất chính là, chịu được nhẫn nại! Nắm chắc được đúng mực! ... Trong đêm, gần lúc rạng sáng, Hoàng Ngân từ bệnh viện đi ra, đang chuẩn bị về nhà, điện thoại trong túi rung một cái, một tin nhắn hiện ra. Là tin nhắn Cao Dương Thành gửi tới. Hoàng Ngân hơi kinh ngạc. Nội dung tin nhắn khá ngắn gọn mà dễ hiểu. “Đến bệnh viện tìm tôi, mười phút.” Hoàng Ngân hết nói nổi. Xác thực, từ bệnh viện K đến Vinmec, vẻn vẹn mười phút đi xe, anh ấy tính giờ quá là chuẩn rồi đó. Hoàng Ngân nghĩ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn xóa tin, xoá sạch tin nhắn từ anh trong điện thoại di động, cuối cùng,đúc điện thoại di động vào trong túi, tựa như không có việc gì bước ra bệnh viện, đi về phía xe buýt về nhà. Mặc dù anh nói qua, làm tình nhân, cầm tiền của anh, thì cô nên đến khi được “truyền”. Nhưng thật có lỗi, cô không đáp ứng được. Huống chi bác sĩ đã nói qua, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xác suất thành công thụ tinh, mà cô, cả người không thấy chút vui vẻ nào, nhất là từ khi thấy anh lần trước, cho nên, hôm nay tuyệt đối không phải là ngày thích hợp làm tình nhân! Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Cao Dương Thành! "Không đến cũng được, giao dịch tự nhiên bị hủy bỏ do cô làm trái với điều ước, tạm thời đình chỉ dùng thẻ." Hoàng Ngân nhận được tin nhắn này, đã ngồi trên xe buýt về nhà mình. Vừa lúc qua mười hai giờ, đây tuyệt đối là chuyến xe cuối của thành phố. Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đau đầu đến kịch liệt, cái tên này có lẽ đang cố ý giày vò cô? Cũng không biết đến cùng là muốn làm gì. Cuối cùng không có cách nào, Hoàng Ngân đành phải xuống trạm xe kế tiếp,vẫy xe taxi liền đi đến bệnh viện. Có biện pháp nào nữa đâu? Cô cần t*ng trùng của anh ta cứu mạng con mình, cho nên bị anh khống chế như vậy, Hoàng Ngân cũng chỉ đành chấp nhận. Đúng vậy, thứ cô muốn, chỉ là t*ng trùng của anh mà thôi! Đỗ Hoàng Ngân, mày nhất định phải nhớ cho kỹ! người đàn ông kia gần gũi với ai, mập mờ với ai, cũng không liên quan đến mày cả! Huống chi, ngày hôm đó không phải chính mày cũng cam đoan như vậy sao? Hoàng Ngân một lần lại một lần thì thầm, nhắc nhở chính mình, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười sáng lạng của Cao Dương Thành, cô vẫn là không có cách nào làm được không hề để ý đến. Cô để ý, mà lại là vô cùng để ý! Vừa thấy được nụ cười nơi anh cô liền không tự nhủ được nhớ đến một màn ấm áp của anh và Nguyễn Thuần nọ. Hoàng Ngân càng sầu muộn hơn. Đứng bên ngoài cửa thủy tinh tại văn phòng, thấy anh đang cùng đồng nghiệp trò chuyện vô cùng vui vẻ, giống như cảm thấy sự xuất hiện ngoài cửa của Hoàng Ngân, anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt dừng ở khuôn mặt Hoàng Ngân, anh híp híp mắt, ngoắc tay ra hiệu cô đi vào. Hoàng Ngân chán ghét động tác này của anh, cảm thấy anh ấy xem cô như con chó nuôi trong nhà vậy. Cho nên đến cuối cùng, dứt khoát tránh người sang một bên, tựa vào khung cửa thủy tinh, chép chép miệng không động đậy. Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân đang bực bội với mình, cùng đồng nghiệp chào một tiếng, liền khoanh tay đi ra văn phòng. Thấy Cao Dương Thành đi ra, Hoàng Ngân không để lại dấu vết nuốt nước miếng, đứng thẳng người, đợi anh đến gần, Hoàng Ngân không chút khách khí giương tay lên trước mặt anh. Lông mày sắc như dao của Cao Dương Thành nhếch lên, "chuyện gì?" “Tiền." Hoàng Ngân bĩu môi, mặt không chút thay đổi nói, " tiền xe taxi, báo cho anh chi trả chứ sao." Cuối cùng, cô từ trong túi lấy ra hóa đơn xe taxi, đưa cho anh, "70 ngàn." Cao Dương Thành híp híp mắt, khoanh ngực, không thể tưởng tượng nổi chắt lưỡi nói, "Đỗ Hoàng Ngân, em đúng là con buôn." "Đúng vậy, tôi là con buôn, là người dân tỉnh lẻ, không giống với những người phụ nữ anh yêu thích kia, đều là đại tiểu thư không dính khói lửa trần gian, giống tôi như vậy sao có thể so với các cô ấy được chứ, đúng không?" Hoàng Ngân một hơi liền đem những lời ghen tuông thốt ra, thậm chí đại não còn chưa suy nghĩ kĩ càng. Nên nói xong cô liên hối hận, hối hận đến nỗi hận không thể đem đầu lưỡi này cắt đứt đi thôi. Phải biết lời này đều chưa đầy sự ghen tuông, chỉ những người phụ nữ miệng đầy ghen tuông mới nói ra thôi! Ghen? Ghen ghét? Nhưng Đỗ Hoàng Ngân cô tại sao cũng như vậy? Cô chẳng qua là đến xin t*ng trùng của anh mà thôi, dựa vào cái gì mà ghen tuông chứ? Cao Dương Thành nhìn chằm chằm Hoàng Ngân một chút, lại cuối cùng cũng không nói gì, tay vuốt trán cô, sờ một chút, cũng may, không có dấu hiệu phát sốt. "Chờ tôi hai phút, tôi đưa em về." Anh nhàn nhạt bàn giao một câu, quay người liền đi vào văn phòng thay quần áo. Hoàng Ngân kiềm chế. up trên app mê tình truyện Hóa ra anh ấy kêu mình tới đây, chuyện gì đều không làm? Cái tên này đến cùng muốn làm gì! Hoàng Ngân lại không biết là, anh kêu cô đến là để chứng thực một chút, cô dầm mưa có phải hay không lại bị cảm, cũng may là lần này bình yên vô sự. Mặt khác, kêu cô đến, là vì từ biệt cô, bởi vì bắt đầu từ ngày mai, anh muốn rời khỏi thành phố A một thời gian. Cao Dương Thành cởi áo khoác trắng, thay vào đó là bộ âu phục màu xám may thủ công Italy cô nhìn thấy lúc ban ngày. Mặc trên người anh, không thể nghi ngờ, tao nhã, tôn quý, tuấn tú phi phàm, như hoàng tử đang chờ tham gia bữa tiệc xa hoa, để Hoàng Ngân vốn tầm tình không tốt lại càng nổi lên vài phần ghen tuông. Cô khó chịu nghĩ đến cảnh tượng thấy hôm nay. Bàn tay bé nhỏ của Hoàng Ngân vươn về trước mặt anh " bác sĩ Cao, tôi không cũng anh đưa đi, anh trả tiền xe taxi cho tôi là được, tự tôi gọi xe trở về." Hoàng Ngân không nghe được Cao Dương Thành đáp lại, chỉ đột nhiên cảm giác gánh nặng trên vai, một kiện áo khoác liền khoác lên thân thể yêu kiều của cô. Hoàng Ngân hơi ngạc nhiên, hiểu rõ, muốn giãy dụa, "Tôi không lạnh." "Yên phận chút!!" Giọng điệu của Cao Dương Thành bá đạo không cho người khác chen vào, ngay cả ánh mắt đều sâu thêm mấy lần. Hoàng Ngân quệt mồm nhìn anh, bất mãn với sự hung hăng của anh. Nhưng cũng không tranh cãi với anh, chỉ mặc cho anh chăm chú che phủ cho cô. Từng thấy một câu nói ở trên mạng Nếu như anh ấy đối xử dịu dàng với bạn, cũng đối xử dịu dàng với người khác, vậy sự dịu dàng ấy... thà rằng không cần. Hoặc có lẽ thứ Cao Dương Thành cho Hoàng Ngân, anh ấy cũng có thể cho những người đàn bà khác, nhưng có một thứ, anh ấy không có cách nào chia cắt cho những người đàn bà khác. “Đó chính là, trái tim!
Đánh giá từ 84 lượt Làm Vợ Bác Sĩ - Đang tiến hành - Lạt TiêuGiới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ. "Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào. "Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Đỗ Hoàng Ngân vẫn cố gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình. Hai tay cô che chở cho vùng bụng đã hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc nào lạnh lẽo và bất lực như giây phút này. "Xí!" Bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ "Một con điếm cũng xứng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư?" "Con không phải điếm!" Đỗ Hoàng Ngân gào rát họng, mắt đỏ vằn tơ máu, cố chấp thét lên trong màn mưa. "Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!!" "Mẹ con không phải điếm! Mẹ con không phải!" Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt "Đỗ Hoàng Ngân, thứ nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là - chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này!" Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt "Bà là thứ ác quỷ!!" Đúng vậy! Thứ ác quỷ ăn thịt người không nhả xương như bà ta, đến cả con trai mình cũng có thể đối phó được, có gì mà không làm nổi chứ?
Khoảng khắc lướt qua bọn họ, mũi Hoàng Ngân chua sót, nhưng cô không dừng lại, thậm chí là bước chân chạy càng lúc càng nhanh... Thẳng đến chạy vào tàu điện ngầm, đi hướng bệnh viện K, Hoàng Ngân mới thở phào nhẹ nhõm. Không thấy được bọn họ thân mật với nhau, trong lòng cô có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Khi bóng lưng gầy của Hoàng Ngân lướt qua bọn họ trong mưa, Cao Dương Thành vừa nhấc mắt liền thấy được cô. Dù cho bóng lưng nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, nhưng anh cũng có thể xác định, người phụ nữ vừa nãy kia, chính là Đỗ Hoàng Ngân. “Dương Thành, anh đang nhìn gì vậy?” Nguyễn Thuần cười, nhìn theo hướng ánh mắt của Cao Dương Thành, chỉ thấy bóng lưng Hoàng Ngân chạy vào tàu điện ngầm. Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn xem Cao Dương Thành, khó tin nói, "Hai người vẫn còn bên nhau?" Cao Dương Thành thu hồi ánh mắt âm u, khóe miệng biểu lộ ý cười khó hiểu, lắc đầu, "Không, không còn nữa." Từ khi cô nói, từ khoảng khắc cô muốn làm tình nhân của anh, giữa bọn họ, liền chỉ còn lại quan hệ giao dịch mà thôi! Quan hệ này cứ như vậy đơn giản, rõ ràng như vậy mà thôi!! Đỗ Hoàng Ngân cô có thể phân biệt mối quan hệ này rõ ràng đến như vậy, vậy anh, tự nhiên cũng không nói gì được nữa. Trò chơi mèo vờn chuột, trọng yếu nhất chính là, chịu được nhẫn nại! Nắm chắc được đúng mực! ... Trong đêm, gần lúc rạng sáng, Hoàng Ngân từ bệnh viện đi ra, đang chuẩn bị về nhà, điện thoại trong túi rung một cái, một tin nhắn hiện ra. Là tin nhắn Cao Dương Thành gửi tới. Hoàng Ngân hơi kinh ngạc. Nội dung tin nhắn khá ngắn gọn mà dễ hiểu. “Đến bệnh viện tìm tôi, mười phút.” Hoàng Ngân hết nói nổi. Xác thực, từ bệnh viện K đến Vinmec, vẻn vẹn mười phút đi xe, anh ấy tính giờ quá là chuẩn rồi đó. Hoàng Ngân nghĩ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn xóa tin, xoá sạch tin nhắn từ anh trong điện thoại di động, cuối cùng,đúc điện thoại di động vào trong túi, tựa như không có việc gì bước ra bệnh viện, đi về phía xe buýt về nhà. Mặc dù anh nói qua, làm tình nhân, cầm tiền của anh, thì cô nên đến khi được “truyền”. Nhưng thật có lỗi, cô không đáp ứng được. Huống chi bác sĩ đã nói qua, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xác suất thành công thụ tinh, mà cô, cả người không thấy chút vui vẻ nào, nhất là từ khi thấy anh lần trước, cho nên, hôm nay tuyệt đối không phải là ngày thích hợp làm tình nhân! Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Cao Dương Thành! "Không đến cũng được, giao dịch tự nhiên bị hủy bỏ do cô làm trái với điều ước, tạm thời đình chỉ dùng thẻ." Hoàng Ngân nhận được tin nhắn này, đã ngồi trên xe buýt về nhà mình. Vừa lúc qua mười hai giờ, đây tuyệt đối là chuyến xe cuối của thành phố. Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đau đầu đến kịch liệt, cái tên này có lẽ đang cố ý giày vò cô? Cũng không biết đến cùng là muốn làm gì. Cuối cùng không có cách nào, Hoàng Ngân đành phải xuống trạm xe kế tiếp,vẫy xe taxi liền đi đến bệnh viện. Có biện pháp nào nữa đâu? Cô cần t*ng trùng của anh ta cứu mạng con mình, cho nên bị anh khống chế như vậy, Hoàng Ngân cũng chỉ đành chấp nhận. Đúng vậy, thứ cô muốn, chỉ là t*ng trùng của anh mà thôi! Đỗ Hoàng Ngân, mày nhất định phải nhớ cho kỹ! người đàn ông kia gần gũi với ai, mập mờ với ai, cũng không liên quan đến mày cả! Huống chi, ngày hôm đó không phải chính mày cũng cam đoan như vậy sao? Hoàng Ngân một lần lại một lần thì thầm, nhắc nhở chính mình, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười sáng lạng của Cao Dương Thành, cô vẫn là không có cách nào làm được không hề để ý đến. Cô để ý, mà lại là vô cùng để ý! Vừa thấy được nụ cười nơi anh cô liền không tự nhủ được nhớ đến một màn ấm áp của anh và Nguyễn Thuần nọ. Hoàng Ngân càng sầu muộn hơn. Đứng bên ngoài cửa thủy tinh tại văn phòng, thấy anh đang cùng đồng nghiệp trò chuyện vô cùng vui vẻ, giống như cảm thấy sự xuất hiện ngoài cửa của Hoàng Ngân, anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt dừng ở khuôn mặt Hoàng Ngân, anh híp híp mắt, ngoắc tay ra hiệu cô đi vào. Hoàng Ngân chán ghét động tác này của anh, cảm thấy anh ấy xem cô như con chó nuôi trong nhà vậy. Cho nên đến cuối cùng, dứt khoát tránh người sang một bên, tựa vào khung cửa thủy tinh, chép chép miệng không động đậy. Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân đang bực bội với mình, cùng đồng nghiệp chào một tiếng, liền khoanh tay đi ra văn phòng. Thấy Cao Dương Thành đi ra, Hoàng Ngân không để lại dấu vết nuốt nước miếng, đứng thẳng người, đợi anh đến gần, Hoàng Ngân không chút khách khí giương tay lên trước mặt anh. Lông mày sắc như dao của Cao Dương Thành nhếch lên, "chuyện gì?" “Tiền." Hoàng Ngân bĩu môi, mặt không chút thay đổi nói, " tiền xe taxi, báo cho anh chi trả chứ sao." Cuối cùng, cô từ trong túi lấy ra hóa đơn xe taxi, đưa cho anh, "70 ngàn." Cao Dương Thành híp híp mắt, khoanh ngực, không thể tưởng tượng nổi chắt lưỡi nói, "Đỗ Hoàng Ngân, em đúng là con buôn." "Đúng vậy, tôi là con buôn, là người dân tỉnh lẻ, không giống với những người phụ nữ anh yêu thích kia, đều là đại tiểu thư không dính khói lửa trần gian, giống tôi như vậy sao có thể so với các cô ấy được chứ, đúng không?" Hoàng Ngân một hơi liền đem những lời ghen tuông thốt ra, thậm chí đại não còn chưa suy nghĩ kĩ càng. Nên nói xong cô liên hối hận, hối hận đến nỗi hận không thể đem đầu lưỡi này cắt đứt đi thôi. Phải biết lời này đều chưa đầy sự ghen tuông, chỉ những người phụ nữ miệng đầy ghen tuông mới nói ra thôi! Ghen? Ghen ghét? Nhưng Đỗ Hoàng Ngân cô tại sao cũng như vậy? Cô chẳng qua là đến xin t*ng trùng của anh mà thôi, dựa vào cái gì mà ghen tuông chứ? Cao Dương Thành nhìn chằm chằm Hoàng Ngân một chút, lại cuối cùng cũng không nói gì, tay vuốt trán cô, sờ một chút, cũng may, không có dấu hiệu phát sốt. "Chờ tôi hai phút, tôi đưa em về." Anh nhàn nhạt bàn giao một câu, quay người liền đi vào văn phòng thay quần áo. Hoàng Ngân kiềm chế. Hóa ra anh ấy kêu mình tới đây, chuyện gì đều không làm? Cái tên này đến cùng muốn làm gì! Hoàng Ngân lại không biết là, anh kêu cô đến là để chứng thực một chút, cô dầm mưa có phải hay không lại bị cảm, cũng may là lần này bình yên vô sự. Mặt khác, kêu cô đến, là vì từ biệt cô, bởi vì bắt đầu từ ngày mai, anh muốn rời khỏi thành phố A một thời gian. Cao Dương Thành cởi áo khoác trắng, thay vào đó là bộ âu phục màu xám may thủ công Italy cô nhìn thấy lúc ban ngày. Mặc trên người anh, không thể nghi ngờ, tao nhã, tôn quý, tuấn tú phi phàm, như hoàng tử đang chờ tham gia bữa tiệc xa hoa, để Hoàng Ngân vốn tầm tình không tốt lại càng nổi lên vài phần ghen tuông. Cô khó chịu nghĩ đến cảnh tượng thấy hôm nay. Bàn tay bé nhỏ của Hoàng Ngân vươn về trước mặt anh " bác sĩ Cao, tôi không cũng anh đưa đi, anh trả tiền xe taxi cho tôi là được, tự tôi gọi xe trở về." Hoàng Ngân không nghe được Cao Dương Thành đáp lại, chỉ đột nhiên cảm giác gánh nặng trên vai, một kiện áo khoác liền khoác lên thân thể yêu kiều của cô. Hoàng Ngân hơi ngạc nhiên, hiểu rõ, muốn giãy dụa, "Tôi không lạnh." "Yên phận chút!!" Giọng điệu của Cao Dương Thành bá đạo không cho người khác chen vào, ngay cả ánh mắt đều sâu thêm mấy lần. Hoàng Ngân quệt mồm nhìn anh, bất mãn với sự hung hăng của anh. Nhưng cũng không tranh cãi với anh, chỉ mặc cho anh chăm chú che phủ cho cô. Từng thấy một câu nói ở trên mạng Nếu như anh ấy đối xử dịu dàng với bạn, cũng đối xử dịu dàng với người khác, vậy sự dịu dàng ấy... thà rằng không cần. Hoặc có lẽ thứ Cao Dương Thành cho Hoàng Ngân, anh ấy cũng có thể cho những người đàn bà khác, nhưng có một thứ, anh ấy không có cách nào chia cắt cho những người đàn bà khác. “Đó chính là, trái tim!
Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, Sủng, tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi từ từ kết hôn lại chọn cách chiếm hữu cô làm cô sợ cũng vì đứa bé mà cô chọn giả chết rời bỏ Hoàng Ngân” Buông ra! Đừng...”Cao Dương Thành” Buông em ra? Cho anh ăn no trước đã >.<“Từ khi cô biến mất về sau thì cô trở thành điều cấm kỵ trong lòng anh. Ngờ đâu 4 năm sau gặp lại, anh lạnh lùng, anh bạc tình, anh hận cô đến tận xương tuỷ, nhưng rồi anh lại yêu cô muốn... “nghiện”!
làm vợ bác sĩ chương 85